Về đầu gối Trần Viễn, mấy năm trước bị đạn bắn xuyên qua, cho dù đã lấy đạn ra, nhưng vừa gặp trời tuyết lớn, vẫn sẽ đau âm ỉ.
Bác sĩ Tần bèn nghĩ thử dùng châm cứu.
Chẳng qua, bây giờ châm cứu cũng tính là một thứ trong Phá Tứ Cựu, không dám quang minh chính đại dùng.
Chỉ có thể tránh trong phòng nghỉ ngơi sau trạm xá, trộm học.
Nếu Quý Trường Tranh đến gọi Trần Viễn sang ăn cơm, đương nhiên là không thể bỏ qua bác sĩ Tần.
Sau khi bác sĩ Tần và Trần Viễn đều đi vào.
Quý Trường Tranh dừng ở phía sau, đè thấp giọng nói, thấp giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Cảm ơn vợ."
Thẩm Mỹ Vân sóng mắt lưu chuyển, sẵng giọng: "Cảm ơn cái gì?"
"Nếu muốn cảm ơn em, thì phải vào phòng bếp giúp việc, bê bàn sườn cừu nướng kia lên."
Sườn dê ngay ngay ngắn ngắn, bị cô dựa theo đường xương đầu, cắt thành từng cây, như vậy đem đi nướng sẽ cho ra hương vị rất ngon.
Quý Trường Tranh: "Được."
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng vài phần.
Một bàn sắt lớn sườn dê nướng được bưng lên, ánh mắt của Trần Viễn và bác sĩ Tần, đều thẳng tắp một lát.
Không biết là ai nuốt nước miếng, ực một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên sang: "Mọi người ngồi đi, thừa dịp còn nóng mà ăn."
Nghe nói vậy, Trần Viễn cùng bác sĩ Tần tất nhiên sẽ không khách khí, nhưng may mà hai người còn nhớ mình là khách.
Vậy nên tương đối hàm súc.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân chọn cho Miên Miên một miếng sườn dê, loại không cay, lúc này mới động tay.
Sườn dê mới vừa nướng xong, chảy mỡ tí tách, cắn vào miệng, mùi vị thịt dê lập tức nổ bùng giữa môi răng.
Đúng là một chút mùi hôi cũng không có.
"Món sườn dê nướng này ngon thật đấy."
"Không có mùi hôi, chỉ có mùi thơm nức mũi."
Ánh mắt của bác sĩ Tần không nhịn được sáng lên: "Dù là món sườn dê nướng mà tôi ăn ở Tân Cương, cũng không chính tông bằng."
Trần Viễn cũng gật đầu: "Mỹ Vân, em nấu thế nào vậy? Còn mang theo chút vị ngọt?"
Anh ấy nhớ đa số sườn dê nướng đều có mùi hơi hôi.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em quét một lớp mật ong lên trên, vị ngọt của mật ong và mùi của nước tương, cùng với gừng sống và tiêu, sau khi thấm đều sẽ át đi mùi hôi của thịt dê."
"Thì ra là thế."
Bác sĩ Tần thở dài một hơi: "Khó trách mỗi ngày Quý Trường Tranh đều khoe khoang với bọn tôi, là cô nấu ăn rất ngon."
"Đúng là danh bất hư truyền."
Bác sĩ Tần rất ít đến nhà bọn họ ăn cơm, trừ đi mấy bữa tiệc mà nói, lần này xem như lần đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy vô thức nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nhướng mày, đẩy sườn dê ở chính giữa xuống, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Anh đâu có nói sai, đúng là em nấu ăn rất ngon mà."
Anh để phần thịt ngon ở giữa cho Thẩm Mỹ Vân, mình thì ăn phần bên viền.
Thấy vậy, Trần Viễn cùng bác sĩ Tần đều sửng sốt.
Trần Viễn còn đỡ, thời gian quen Quý Trường Tranh không tính dài, nhưng bác sĩ Tần đã quen biết Quý Trường Tranh hơn năm năm.
Anh ấy biết Quý Trường Tranh vẫn luôn kén ăn, thích ăn món ngon.
Không phải đồ ngon anh cũng không ăn.
Nhưng mà...
Lần này lại để hết thịt ngon cho Thẩm Mỹ Vân cơ đấy? Còn mình thì chỉ ăn phần viền.
Mà Thẩm Mỹ Vân cũng thói quen, còn đưa miếng sườn dê có mỡ trong tay mình, cho Quý Trường Tranh.
Cô đã cắn một miếng rồi.
Chỉ thấy một Quý Trường Tranh luôn ưa sạch sẽ, không chỉ không từ chối, ngược lại còn mặt không đổi sắc ăn luôn.
Tâm tình của bác sĩ Tần rất phức tạp: "Người kết hôn đúng là khác biệt."
Quý Trường Tranh từ trong ra ngoài, đều như thay đổi thành người khác.
Quý Trường Tranh: "Vậy nên, sao anh không kết hôn đi?"
Bác sĩ Tần và Trần Viễn đều còn độc thân.
Câu hỏi này quả là.
Bác sĩ Tần lé mắt: "Cậu hỏi xem vì sao Trần Viễn không kết hôn?"
Trần Viễn cắm đầu vào ăn.
"Không có thời gian."
Mọi người: ". . . . . ."
Thẩm Mỹ Vân ở giữa ngắt lời: "Lần trước cậu còn nói, để em giới thiệu cho anh một đối tượng, anh thấy thế nào?"