Thật ra cô vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên cũng không sắp xếp.
Trần Viễn cắn sườn dê, thậm chí cả xương đầu cũng cắn: "Tạm thời không muốn kết hôn"
"Cứ ở vậy trước đi."
Người trong bộ đội, đều sống hôm nay không biết ngày mai, ai biết ngày nào sẽ hy sinh.
Nếu thật sự kết hôn, ngược lại còn liên lụy tới con gái nhà người ta.
Không cần thiết.
Người thông minh nói chuyện biết điểm dừng.
Thẩm Mỹ Vân cũng không nói tiếp chuyện này nữa: "Vậy ăn lẩu thịt dê đi, đây là lẩu cay, có thêm gia vị cay, nếu ăn xong mà dạ dày không thoải mái, thì uống thêm một chén canh thịt dê."
Một cái tổn thương dạ dày, một cái nuôi dạ dày.
Cái này gọi là lấy độc trị độc.
Cô vừa nói vậy, Trần Viễn cũng không khách khí, lấy thêm một miếng sườn dê, là sườn dê cay nồng, hầm mềm mụp thơm phức, lúc mồm to ăn thịt, cực kỳ sảng khoái.
"Thịt dê này mua ở đâu vậy?"
"Có còn không?"
"Anh đi mua về, Mỹ Vân em nấu giúp anh nhé?"
Trần Viễn không xem như thiếu tiền, chức vị của anh ấy ở cấp đoàn, tiền lương cao mà trợ cấp cũng nhiều, hơn nữa không kết hôn, không có gánh nặng gia đình.
Trên cơ bản mỗi tháng đều có thể tiết kiệm không ít tiền. Mua một con dê, ăn cùng đám Mỹ Vân, anh ấy ăn nhiều lắm ăn được một phần ba, còn lại cho Mỹ Vân và Miên Miên ăn.
Đương nhiên, cái này mới là dự tính ban đầu của Trần Viễn, chứ luôn ăn cơm của nhà Mỹ Vân, dù anh ấy là người thân, cũng thấy xấu hổ.
Quý Trường Tranh lắc lắc đầu: "Dê nhà họ không bán, con này là do bị tuyết đè chết, lúc này mới mua được."
Trần Viễn: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Ngoài phòng tuyết rơi lả tả, trong phòng than đá trong nồi đồng cháy kêu lách tách, nồi lẩu thịt dê nấu sôi sùng sục, khói trắng mù mịt bốc lên không trung, mang theo mùi thơm tản khắp nơi.
Mùi tê cay hoà với mùi sườn dê, càng nấu càng ngon miệng, đương nhiên, càng nấu bên trong phòng cũng càng thơm.
"Ăn sườn dê thì phải ăn cay."
Quý Trường Tranh cảm thán một câu.
Vừa nói xong, Miên Miên cũng rất muốn ăn, trong bát cô bé cũng có nước lẩu không cay, Thẩm Mỹ Vân múc cho cô bé hai miếng củ cải, ba miếng thịt dê trước.
Vốn cô bé ăn canh thanh đạm cũng rất ngon miệng.
Nhưng nghe Quý Trường Tranh nói vậy, Miên Miên lại không nhịn được nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.
Không ai hiểu con hơn mẹ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ngay: "Con muốn ăn à?"
Miên Miên gật gật đầu: "Có được không ạ?"
Bởi vì Miên Miên không ăn quá cay được, nên ban đầu Thẩm Mỹ Vân múc nước lẩu không cay cho cô bé, ngay cả miếng sườn dê của cô bé, cũng không bỏ ớt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Được."
"Nhưng mà, phải dùng nước trong rửa qua đã."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh đã đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm một cái bát sứ to, đương nhiên lúc bưng sang, bên trong đã đựng đầy nước nóng, đặt ở trước mặt Miên Miên.
"Dùng cái này."
Thẩm Mỹ Vân thuận thế gắp một miếng sườn dê bỏ vào, tõm, trên mặt bát sứ to lập tức nổi một lớp dầu đỏ chót.
Cô gắp miếng sườn dê lên, đưa cho Miên Miên.
"Con nếm thử xem? Có còn cay không?"
Miên Miên cắn một ngụm, ánh mắt sáng lên, tiếp theo, như là một con chuột hamster nhỏ, miệng cũng nhấm nháp theo.
"Ăn ngon lắm ạ."
"Cay cay nhưng mà ngon."
Hu hu hu, cay tới nỗi chảy nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà ăn ăn ăn.
Tới lúc sau, thậm chí không cần nhúng nước, trực tiếp bắt đầu ôm gặm, sườn dê mới ra khỏi nồi lẩu cay, vừa tê vừa cay vừa nóng.
Cắn một ngụm thịt dê, phần viền còn xoắn lại.
Hương vị thật sự rất ngon.
Ngay cả Miên Miên cũng ăn cật lực như vậy, càng đừng nói tới những người khác.
Chỉ mình Thẩm Mỹ Vân đã không dừng được, một hơi ăn năm miếng sườn dê, thấy ngán, lại nếm một miếng củ cải được hầm mềm rục.
Vậy mới gọi là giải ngán.
Tới cuối cùng mọi người đều đã no, lại múc mỗi người một chén canh thịt dê thanh đạm, uống một ngụm xuống chỉ cảm thấy ngọn núi lửa sắp phun trào trong dạ dày, cũng dập tắt theo.
"Thoải mái..."