Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Tôi chỉ sợ bên con tôi không ăn ngon."
Thịt đều gửi qua cho bọn họ, vậy phía Mỹ Vân ăn gì?
Người làm ba mẹ đều là như vậy.
Người bên cạnh khuyên.
"Nếu con gái ông đã gửi cho ông rồi, vậy nói rõ chắc chắn là có, hay ông mở ra nhìn thử xem?"
Thấy tất cả mọi người đều nhìn.
Thẩm Hoài Sơn trầm ngâm một lúc, rồi mở thùng ra, lộ ra chân dê bên trong.
Thịt đùi dê rất tươi mới, có thịt có mỡ, cả một cái chân rất to, còn mang theo một nửa phần mông, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta sáng mắt.
"Cái chân dê này ngon thật đấy."
"Giữa trời tuyết thế này, mà nấu lẩu thịt dê ăn, mùi vị đó thật là tuyệt vời."
"Cái chân dê này ít thì cũng phải sáu bảy cân nhỉ?"
"Đâu chỉ chừng đó, tôi thấy phải bảy tám cân, cho dù đi hợp tác xã cung ứng cũng cướp không được."
"Ôi, nếu không sao mà ai cũng nói, muốn con gái nhà mình gả cho quân nhân chứ? Phúc lợi đãi ngộ của quân nhân thật sự rất tốt."
Nghe mọi người tôi một lời anh một lời.
Thẩm Hoài Sơn cất chân dê đi, bọc lại, ông ấy cười cười: "Vợ tôi còn chờ ở nhà, gặp mọi người sau."
Rồi ôm chân dê rời đi.
Mọi người lập tức vô cùng tiếc nuối.
Mặc dù không ăn được, nhưng xem nhiều vài cái, thì cũng tốt mà.
Sau khi đem cái chân dê này về, Trần Thu Hà cũng chỉ cắt một lớp thịt bên ngoài, đem nấu lẩu, còn phần thịt ngon nhất ở trong thì không đụng đến, để dành hết.
Bà ấy nghĩ nếu lúc lễ mừng năm mới, mà nhà Mỹ Vân về, thì đến lúc đó cả nhà cùng ăn.
Đương nhiên, đây cũng là đáng thương cho tấm lòng của ba mẹ trong thiên hạ.
Mà cái chân dê của ông nội Quý, cũng gửi tới vào ba ngày sau.
Sau khi Quý Trường Tranh gửi đi, Thẩm Mỹ Vân cũng gọi điện thoại cho bà nội Quý, báo cho đối phương biết số xe lửa, cùng với giờ đến nơi.
Nhắc bà nội Quý nhờ người ra lấy đồ.
Bà nội Quý biết chuyện, đương nhiên là vui mừng không khép được miệng.
Cố ý gọi ông nội Quý đi lấy, ông nội Quý lại lớn tuổi, gọi anh cả nhà họ Quý đi lấy.
Nói tiếp, anh cả nhà họ Quý cũng thật đáng thương, vừa tan tầm, đường đường là một lãnh đạo lại ngồi xe ô tô của đơn vị, bảo tài xế lái tới trạm xe lửa.
Sau khi nhận một thùng hàng lớn, lúc này mới quay về nhà.
Đến lúc anh cả nhà họ Quý ôm thùng về đến nhà, cả nhà cơ bản đều có mặt.
Bà nội Quý vẫn luôn không giấu nổi chuyện gì, vừa đi khoe ra, mấy đứa con dâu đều trở về.
Thế nên, lúc anh cả nhà họ Quý ôm cái thùng nặng trịch trở về, đã bị giật mình vì một phòng toàn là người.
"Sao hôm nay trong nhà nhiều người quá vậy?"
Con dâu thứ nhà họ Quý cười cười: "Mẹ nói em dâu gửi đồ tốt tới, gọi chúng em tới mở mang tầm mắt đấy."
Anh cả nhà họ Quý đặt thùng ở trên mặt đất, vốn dĩ anh ta muốn đi mở thùng, kết quả lại bị bà nội Quý đẩy ra.
"Để mẹ."
"Mỹ Vân nói gửi cho mẹ mà."
Bà ấy cầm dao rạch một cái, răng rắc một tiếng, con dao nhỏ sắc bén loé sáng đã bị bắn ra.
Dọa cho mọi người trong phòng hết hồn.
"Mẹ, mẹ từ từ thôi."
"Mẹ chỉ già thôi, chứ đâu có bị liệt."
Bà nội Quý không thèm để ý vẫy vẫy tay, dùng tay rạch một đường, cái thùng kia đã bị mở ra, thứ đầu tiên lộ ra là một cái chân dê bị giấy báo bọc lại.
"Ái chà, thịt dê này non thật đấy, nấu lẩu chắc chắn sẽ rất ngon."
Anh ba nhà họ Quý nói một câu.
Kết quả, bị bà nội Quý trừng mắt liếc một cái: "Đây là đồ Mỹ Vân gửi cho mẹ."
"Dạ dạ, mẹ nhìn xem những thứ khác là cái gì?"
Anh thứ nhà họ Quý giục.
Bà nội Quý chậm rì rì lấy chân dê ra: "Cứ để đó trước đã, không vội mà ăn."
"Nhưng mà thịt dê phải tươi ăn mới ngon."
Thấy bà nội Quý lại nhìn sang, người nọ lập tức nuốt lại lời nói vào trong cổ họng.