Lúc này bà nội Quý mới đi mở những thứ khác: "Một gói to này là hạt thông "
"Còn được rang chín rồi." Bà ấy cầm một hạt ăn: "Thơm quá."
Quý Minh Thanh đưa tay ra muốn lấy, bà nội Quý nhìn thằng bé một cái, cuối cùng nể mặt thằng bé là cháu trai của mình.
Bốc mấy hạt đưa cho thằng bé.
Quý Minh Thanh cúi đầu nhìn lại, có mỗi năm hạt.
Quý Minh Thanh: ". . . . . ."
Bà nội Quý: "Mỹ Vân nói, người già chúng ta phải ăn nhiều hạt thông, dầu thông bên trong tốt cho mạch máu và tim não."
Thôi được rồi!
Quý Minh Thanh năm nay mười ba tuổi, tuổi mụ là mười bốn, nên cũng không đến mức đi tranh giành.
"Bà xem dì nhỏ còn gửi gì về nữa ạ?"
Bà nội Quý mở một gói to khác ra: "Đây là nấm thông."
Bà ấy hào phóng đưa cho Cố Tuyết Cầm: "Cái này có thể dùng nấu canh gà."
"Buổi tối sẽ ăn."
Cố Tuyết Cầm là đại quản gia trong nhà, tự nhiên nhận lấy.
Tiếp theo là ngũ vị tử, mỗi cây đều phơi nắng đỏ chót, nhiều người ở đó có lẽ cũng không nhận ra.
Nhưng bà nội Quý lại biết: "Mỹ Vân nói với mẹ, thứ này trị mất ngủ rất tốt, buổi tối trước khi đi ngủ pha một ly, bảo đảm ngủ một đêm đến sáng cũng không tỉnh."
Bà ấy vừa nói xong, anh cả nhà họ Quý khó được nói theo một câu: "Mẹ, cái này mẹ phải chia cho con một ít đấy nhé."
"Đoạn thời gian này con chịu áp lực lớn lắm, vừa lúc ngủ không ngon."
Bà nội Quý có chút luyến tiếc: "Mỹ Vân chỉ gửi cho mẹ một cân rưỡi thôi, nói con bé cũng không có nhiều."
"Thôi vậy thôi vậy, nể mặt con là con trai mẹ, chia con nửa cân."
Anh cả nhà họ Quý bất đắc dĩ: "Mẹ, sao mẹ chỉ đến nhà em dâu một chuyến, mà giờ lại trở nên keo kiệt thế này?"
Trước kia bà cụ rất hào phóng.
Bà nội Quý lầm bầm: "Đó là vì mẹ đã thấy được một khía cạnh khác của xã hội."
Không muốn để ý đến con trai cả nữa, bà ấy lại tiếp tục khui hàng, là một gói to cỏ kim cương phơi khô.
Nhìn đến đây...
Trong lòng ông nội Quý đột nhiên rung lên, nhận lấy: "Cái này là cho ba."
"Còn thằng cả nữa, lát nữa mấy đứa sang đây, ba chia cho mấy đứa mỗi người một ít."
Vừa nói xong, nữ đồng chí và đám trẻ ở đấy đều tò mò.
"Cỏ này dùng làm cái gì vậy ạ?"
Sao mà ông nội còn thần thần bí bí.
Sao mà ông nội Quý nói ra được chứ?
Cái này vẫn là do Quý Trường Tranh nói với ông, nói sau khi pha cỏ kim cương với nước uống, sẽ nâng cao tinh lực.
Nhưng mà, mấy lời này không tiện nói với bọn trẻ.
"Mấy đứa lớn lên rồi biết."
Ông ấy lại nhắc nhở: "Thằng cả, mấy đứa nhớ đến tìm ba đó, đến chậm, là không còn đâu."
Lần này, ngay cả đám người anh cả nhà họ Quý cũng bắt đầu tò mò.
Trong lòng bà nội Quý cũng đoán được phần nào, lẩm bẩm hai câu, rồi mở thùng hàng cuối cùng.
Là một cái hộp gỗ dài, hiển nhiên là mới làm, lớp gỗ còn chưa khô hẳn.
Vừa mở ra nhìn.
Được lắm, một củ nhân sâm có hình dạng như người, đang nằm ở trong.
Lần này... tất cả mọi người trong phòng đều nhìn lại.
Cố Tuyết Cầm đưa tay đo: "Một củ nhân sâm này cũng dài bằng cánh tay con rồi, củ này sợ là ít nhất cũng đã hơn hai trăm năm rồi nhỉ?"
Cho dù cô sinh ra trong điều kiện khá giả, cũng chưa thấy qua nhân sâm núi có hình dạng tốt như vậy.
"Chị dâu, em thấy chị đánh giá thấp quá rồi." Anh ba nhà họ Quý muốn đưa tay ước lượng, kết quả lại bị bà nội Quý tát một cái chặn lại, anh ta cũng không tức giận, nói tiếp: "Em thấy phải ba trăm năm?"
"Lúc trước em thấy một củ nhân sâm núi hai trăm năm, còn không to bằng củ này cơ, hình dạng cũng không tốt như nó."
Lần này tiếng hít thở của mọi người đều nặng thêm vài phần.
Nhân sâm núi già đấy.
Đây chính là thứ tốt, bọn họ đều sinh ra trong điều kiện khá giả, đương nhiên biết trong lúc nguy cấp, thứ này có thể cứu mạng người.
Mà giờ phút này, thứ có thể cứu mạng lại ở trước mặt bọn họ.