Anh cả nhà họ Quý nhìn thoáng qua, rồi thu lại tầm mắt: "Em dâu thật chịu chơi."
Đây là lời nói thật.
Nhân sâm già mấy trăm năm nói tặng là tặng.
Bọn họ nào biết, bên Thẩm Mỹ Vân vẫn còn tận mười củ.
Người khác là tán gia bại sản để mua một cây, còn cô thì đi Thanh Sơn nhập hàng, cứ như rút củ cải vậy.
Nhưng những việc này sẽ không nói cho người nhà họ Quý biết.
Cố Tuyết Cầm suy nghĩ một lúc, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía bà nội Quý: "Mẹ, con có một thỉnh cầu vô lý."
Bà nội Quý cạch một tiếng, đóng hộp gỗ lại: "Nếu đã là thỉnh cầu vô lý, vậy đừng nói nữa."
Cố Tuyết Cầm: "Mẹ!"
"Mẹ cũng biết, ba ruột con trúng gió tê liệt, có củ nhân sâm này, nói không chừng có thể đứng lên trở lại."
Nhà mẹ đẻ của chị ta cũng không kém, nhưng mà nhân sâm già, khả ngộ bất khả cầu.
Trong lòng bà nội Quý khó xử.
"Đây là của Mỹ Vân hiếu thuận cho mẹ và ba chồng con."
Cho đối phương, vậy sau này lỡ bà ấy và ông nó có chuyện gì, thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây.
Bà nội Quý trực tiếp từ chối: "Vợ thằng cả, ba con gặp chuyện không may, nhà họ Quý chúng ta ra tiền ra người, hễ là chuyện có thể làm đều đã làm, về phần củ nhân sâm này, mẹ không thể cho con."
Bà ấy nghiêm mặt: "Đây là đồ Mỹ Vân cho chúng ta, là tấm lòng của Mỹ Vân."
"Đương nhiên, giả sử đây là của em dâu con hiếu thuận cho ba con, thì mẹ và ba chồng con, cũng sẽ không mở miệng ra đòi hỏi."
"Dù sao, làm người cũng không thể quá phận."
Lời này đã là trong mềm mang cứng, trong nhu có cương, thậm chí còn ngầm có vài phần giáo huấn.
Sắc mặt Cố Tuyết Cầm chợt trắng bệch: "Mẹ..."
Chị ta là dâu cả trong nhà, nhiều năm qua, mẹ chồng vẫn luôn cho chị ta mặt mũi.
"Không cần gọi mẹ nữa, chuyện này không hợp lý."
Ông nội Quý vẫn luôn trầm mặc cũng lên tiếng: "Cái nào ra cái đấy, nếu cho con củ nhân sâm này, vậy sẽ thành Mỹ Vân hiếu kính ba con, con là con dâu cả trong nhà, quan hệ trong chuyện này, con phải biết rõ."
"Con muốn nhân sâm núi già, ba và mẹ con có thể vứt bỏ mặt mũi, tìm giúp con cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể cho đi củ này."
Lời nói rất rõ ràng.
Cố Tuyết Cầm muốn lên tiếng, nhưng lại bị anh cả nhà họ Quý túm lại: "Được rồi, chuyện này đến đây thôi."
"Chuyện tìm nhân sâm cho ba của bà, tôi cũng sẽ giúp đỡ."
Cố Tuyết Cầm nghĩ thầm, nếu dễ tìm như vậy, thì đã sớm tìm được, chị ta cần gì phải nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Vô duyên vô cớ để mấy em dâu cười chê.
Thấy chị ta vẫn muốn lên tiếng.
Anh cả nhà họ Quý túm lấy chị ta, đáy mắt hàm chứa vài phần cảnh cáo: "Tuyết Cầm! !"
Làm người quan trọng nhất là phải biết đúng mực, biết lễ phép.
Sao cả điều này mà bà cũng không biết hả?
Trong lòng Cố Tuyết Cầm đầy chua xót, chị ta biết đúng mực, nhưng chuyện này có quan hệ đến việc ba chị ta có thể đứng lên hay không.
Nếu ba chị ta, có thể đứng lên.
Thì nhà họ Cố bọn họ cũng sẽ không giống như bây giờ.
Hiện giờ em trai còn nhỏ tuổi, sao có thể chèo chống nhà họ Cố được?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tán đồng của ba chồng, và chồng mình, chị ta rốt cuộc vẫn nuốt xuống tâm tư.
Chờ tất cả mọi người rời đi.
Bà nội Quý cất nhân sâm đi, thở dài một hơi: "Một người, có tốt không, không phải xem đối phương nói cái gì, mà là xem đối phương làm cái gì."
"Lại nói tôi làm mẹ chồng đã nhiều năm, cho tới bây giờ chỉ có phần tôi cho con dâu, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhận được đồ của con dâu cho tôi."
Ba đứa con dâu trước, biết mẹ chồng là bà ấy giàu có, chỉ hận không thể cạo một lớp da trên người bà ấy xuống.
Ông nội Quý đang pha nước cỏ kim cương, nghe vậy quay đầu nhìn bà ấy: "Nói việc này làm gì? Trong lòng bà biết là tốt rồi."