Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Miên Miên.
Miên Miên là người duy nhất đã được ăn bánh gato, thế nên cô bé nói: "Bánh gato ăn vào mềm mềm, có mùi thơm của sữa, hơn nữa lại rất ngọt."
Vừa nói xong câu này, mọi người chỉ nghe thôi cũng nuốt nước bọt.
"Cậu từng được ăn rồi à?"
Miên Miên ừm một tiếng: "Trước đây mẹ tớ đã từng mua cho tớ rồi."
Cô bé còn từng được ăn bánh kem, đáng tiếc là bây giờ không ăn được nữa rồi.
Tiểu Mai Hoa lại càng ngưỡng mộ: "Miên Miên, mẹ cậu đối xử với cậu tốt thật đấy."
Khi cô bé nói hôm nay Miên Miên tổ chức sinh nhật, nên tới nhà Miên Miên ăn cơm, mẹ cô bé còn nói dì Thẩm cũng quá chiều con rồi.
Làm gì có đứa trẻ con nào tổ chức sinh nhật lại còn mời khách.
Không phải là lãng phí cơm gạo sao?
Tiểu Mai Hoa thầm nghĩ đây nào có phải là lãng phí cơm gạo?
Bọn chúng ăn rồi mà.
Nhưng câu nói và yêu cầu này, cô bé sẽ không nói với mẹ, bởi vì nếu nói thì sau đó sẽ bị mắng.
Đứa trẻ không được cha mẹ yêu chiều, vĩnh viễn sẽ không nhắc tới những yêu cầu như thế này,
Không thể mà cũng không dám.
Bởi vì trong tiềm thức bọn chúng biết rằng cha mẹ của bọn chúng không chỉ không đồng ý, ngược lại còn mắng cho bọn chúng một trận.
Chính bởi vì biết nên Tiểu Mai Hoa mới ngưỡng mộ Miên Miên, trong mắt con bé mang theo ánh sáng khao khát: "Miên Miên, mẹ cậu tốt thật đấy."
Chỉ có đứa trẻ không nhận được sự yêu thương của cha mẹ mới có thể hiểu thì Miên Miên có được là gì.
Là tất cả tình yêu của mẹ, là tất cả sự ủng hộ của mẹ, là tất cả sự ỷ lại mà mẹ cô bé cho cô bé.
Từ khi Miên Miên nhắc tới là cô bé muốn bánh gato, muốn mời bạn tới đón sinh nhật.
Là cô bé đã biết rằng mẹ sẽ không từ chối mình.
Mẹ của Thẩm Miên Miên lúc nào cũng sẽ đáp ứng, lúc nào cũng sẽ ủng hộ cô bé.
Sẽ luôn cười và nói với cô bé là được.
Miên Miên nghe thấy câu nói của Tiểu Mai Hoa, bất giác quay đầu lại nhìn mẹ của mình.
Lò nướng bánh mì gần được rồi, Thẩm Mỹ Vân mới cúi xuống và lấy bánh gato ở bên trong ra, tuyết bay lả tả, rơi trắng xóa trên đầu cô, nhưng vẻ mặt cô vẫn dịu dàng như lúc lúc trước.
Miên Miên mỉm cười, giọng nói của cô bé mang theo chút kiêu ngạo:
"Mẹ của tớ mà người mẹ tốt nhất trên đời."
Nói xong câu này, Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà nhìn qua, véo vào mặt của Miên Miên: "Được rồi, các bạn nhỏ, mình vào nhà thôi."
"Cô đi cho thêm kem lên bánh gato, mấy đứa có muốn xem không?
"Muốn ạ!"
Mấy đứa trẻ đồng loạt trả lời.
Thẩm Mỹ Vân cực giống một con gà mẹ, bê chiếc bánh gato đi trước dẫn đường, lũ trẻ con thì theo đằng sau.
Quý Trường Tranh và sĩ quan hậu cần ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này.
Sĩ quan hậu cần không kìm được cảm khái nói: "Thẩm Mỹ Vân của cậu, thật sự rất được sự chào đón của bọn trẻ con."
Tham mưu Chu cũng gật đầu, bọn họ đều tò mò xem bánh gato Thẩm Mỹ Vân làm trông sẽ như thế nào.
Vì thế đặc biệt bớt chút thời gian tới xem.
Quý Trường Tranh vẻ mặt hiếm lắm mới ôn hòa được trong chốc lát: "Không phải là muốn xem bánh gato sao? Vào nhà đi."
Chiếc bánh gato hôm qua Thẩm Mỹ Vân làm là bán thành phẩm.
Cái hôm nay làm mới là trọn vẹn.
Sau khi ai mời mọi người vào nhà.
Thẩm Mỹ Vân đã bắt đầu trở nên bận rộn, bởi vì điều kiện có hạn, vì thế nên lấy chiếc bánh gato đã nướng xong, dùng một cái túi nilon, cho kem đã làm sẵn từ trước vào, sau khi bóp ra dải dài, rồi đặt lên trên bánh gato.
Viết bốn chữ "sinh nhật vui vẻ" lên trên chiếc bánh gato.
Kem bơ màu trắng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, lượn vòng bên trên chiếc bánh gato.
Mấy đứa trẻ ở đầu đều sửng sốt và kinh ngạc.
"Đây chính là bánh gato sao?"