Tất nhiên là sĩ quan hậu cần và mọi người cũng như vậy, cũng có chút chấn động.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Đúng vậy, vẫn còn thiếu một thứ cuối cùng nữa."
Cô dùng mấy mấy que diêm cắm bên trên chiếc bánh gato, cắm tổng cộng sáu que.
"Tại sao lại là sáu que?"
Bọn trẻ giống như những em bé hiếu kỳ.
"Bởi vì đây là sinh nhật lần thứ sáu của Miên Miên nhà cô?"
"Vì thế phải thắp sáu cây nến, nhưng cô không có cây nến nhỏ như vậy nên dùng que diêm để thay thế."
"Được rồi..."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên: "Con tới ước đi?"
Dưới sự chú ý của mọi người.
Miên Miên chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ, con muốn được được hạnh phúc mãi như thế này."
Miên Miên thổi một hơi, sau đó thổi tắt sáu que diêm.
"Sinh nhật vui vẻ!" Thẩm Mỹ Vân lập tức bật đèn, vỗ tay: "Chúc bạn nhỏ Miên Miên của chúng ta, tuổi nào cũng như năm nay, năm này cũng bình an khỏe mạnh, cả đời vô lo hạnh phúc mỹ mãn."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Miên Miên đỏ bừng, vô cùng phấn khởi.
Đôi mắt to tròn của cô bé cong lên thành hình trăng khuyết, giọng nói trong trẻo, tự nhiên đĩnh đạc: "Con cảm ơn mẹ."
Cô bé không hề cảm thấy ngượng ngùng với những lời chúc phúc này, mà nhận lấy tất cả.
Tiểu Mai Hoa nhìn thấy Miên Miên như vậy, cô bé nghĩ ngợi một chút, nếu như mẹ của cô bé mà nói như thế này thì cô bé sẽ phản ứng như thế nào?
Phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ, cô bé sẽ trốn sau lưng mọi người.
Giống như là một con chuột quanh năm không nhìn thấy ánh sáng, lần đầu tiên sau khi thấy ánh sáng, vô thức muốn che mắt lại, tìm một chỗ không có người để trốn.
Sau khi ý thức được.
Tiểu Mai Hoa lập tức sững sờ trong giây lát, cô bé nhìn dáng vẻ của Miên Miên khi được mọi người vây quanh, cô bé ghen tị đến phát khóc.
Tiểu Mai Hoa ý thức rõ ràng một chuyện, đó chính là cả đời này cô bé đều không thể có được tình yêu của mẹ giống như Miên Miên.
Điều đó là độc nhất vô nhị.
Còn cô bé, cả đời cũng khó mà đuổi kịp.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của có bé có chút sa sút, nhưng nghĩ lại thì thứ Miên Miên có được chính là thứ mà cô bé có.
Nói tóm lại là cô bé cũng có.
Nghĩ tới đây, mắt Tiểu Mai Hoa lại sáng lên, vỗ tay nhiệt tình hơn: "Miên Miên sinh nhật vui vẻ."
Miên Miên không kìm được mà nhìn cô bé: "Cảm ơn Tiểu Mai Hoa."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Được rồi, cắt bánh thôi."
Nói xong câu này, mọi người lập tức reo hò.
"Ăn bánh gato thôi."
Miên Miên là chủ nhà, cũng là ngày sinh nhật của Miên Miên, miếng bánh đầu tiên Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là đưa cho cô bé.
Sau đó mới chia cho mọi người.
Đứa trẻ nào nhận được bánh gato cũng sẽ nói với Miên Miên một câu: "Sinh nhật vui vẻ."
Không thể không nói, những đứa trẻ này có thể nào thì học thế ấy, thật sự là rất thông minh.
Miên Miên cười tươi như hoa: "Cảm ơn mọi người."
Thẩm Mỹ Vân nhìn mọi người, phụ trách cắt bánh gato, cắt xong rồi lại đưa cho Miên Miên để Miên Miên chia cho mọi người, quyết chủ động này giao cho Miên Miên.
Miên Miên không kìm được mà nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với cô bé.
Miên Miên hiểu ngay, nhận mấy bánh gato liền mấy bánh từ chỗ các bạn nhỏ chia cho người lớn trước, thậm chí là cả Quý Trường Tranh, cùng với sĩ quan hậu cần và tham mưu Chu tới hóng chuyện cũng không bỏ sót.
Ngươi lớn thì khá hơn một chút, nhìn chiếc bánh gato như nhìn thấy thứ gì hiếm lạ.
Quả thật là chưa từng nhìn thấy.
Kem màu trắng ở bên trên, bên dưới là màu vàng nhạt, mềm xốp giống như là bánh trứng.
Chỉ ngửi thôi thì thấy có mùi thơm ngọt ngào.
Các bạn nhỏ thì thẳng thắn hơn nhiều, không giống như người lớn, còn phải ngắm nghía một lát, khi bánh gato tới tay của bọn trẻ, lập tức vô thức cắn một miếng, mềm mịn và ngọt thơm trong miệng, khiến mọi người đều sững sờ.
Tiểu Mai Hoa nói: "Ngọt quá."