"Chắc chắn là không giết Tiểu Trường Bạch."
Sĩ quan hậu cần nói một câu.
Anh ấy lục tìm nửa ngày: "Giết con con lợn rừng đực tự tìm tới là được, với giết một con lợn con bảy tháng giết con to nhất"
Dù sao thì con to nhất cũng hơn 55 cân.
Hai con cộng lại cũng phải có 150 cân thịt.
Hơn nữa còn có một đống thịt thỏ, dù thế nào cũng đón một cái tết ấm no.
Mọi người đều không phản đối.
Vậy thì tạm thời quyết định vậy."
Thẩm Mỹ Vân thì nghĩ tới một chuyện: "Mọi người đừng quên là còn phải trả cho khoa trưởng Lý, thành phố Mặc Hà 20 con lợn."
Vừa nói xong.
Mọi người bỗng nhiên trầm mặc.
"Bao nhiêu?"
Giọng nói của kế toán Lưu không khỏi nâng cao thêm vài phần.
"Hai mươi con?"
Giọng điệu Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh: "Khi đó mượn hai con lợn giống, Tiểu Trường Bạch là một trong hai con đó, còn còn một con lợn Thái Hồ, còn lợi ích mà hai con này đem lại đã vượt qua hai mươi con lợn từ lâu rồi."
Đây là sự thật.
Chỉ tính giá trị của một mình Tiểu Trường Bạch thôi đã hơn 20 con rồi.
Kế toán Lưu: "Sao mà nhiều thế?"
Anh ta đau lòng muốn chết.
"Không phải mượn có hai con thôi sao? Sao lại phải trả gấp mười lần!"
Thẩm Mỹ Vân: "Khi đó không nói như vậy thì khoa trưởng Lý sẽ không thả lợn ra."
Sĩ quan hậu cần ho khẽ một tiếng: "Cô quên mất bản thân mình rồi, khi đó khoa trưởng lý cũng không muốn cho cô và quân đội, tôi phải dùng 20 con lợn để đổi được Mỹ Vân tới đơn vị chúng ta nuôi lợn đấy."
Nói xong câu này kế toán Lưu cũng không còn quá đau lòng.
"Nếu như tính cả đồng chí Mỹ Vân thì tôi cũng không phải là không thể đồng ý."
Trong suy nghĩ của kế toán Lưu, giá trị của Thẩm Mỹ Vân vượt qua 20 con lợn kia.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì dở khóc dở cười: "Anh đây là đang khen tôi hay là làm tổn thương tôi vậy?"
"Đương nhiên là khen rồi!"
"Vậy thì 20 con lợn kia, mọi người đã từng nghĩ chưa, trả cho bọn họ lứa lợn con nào?
Kế toán Lưu hỏi chuyện chính sự.
Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần nhìn nhau: "Từ lứa thứ hai tới lứa thứ năm, mỗi lứa lấy ra hai con."
Bọn họ làm việc một cách trung thực, không lừa gạt đối phương.
Kế toán Lưu suy nghĩ về đề xuất này một chút: "Cũng được, vậy thì cứ như vậy đi, cả hai bên đều không lợi dụng nhau."
Chỉ là vừa nghĩ tới việc mất 20 con lợn, trái tim anh ta lại nhỏ máu.
Thẩm Mỹ Vân an ủi anh ta: "Lợn giống ở chỗ chúng ta, năm nay đã đã kiếm được rồi thì nói gì đến sang năm."
"Được thôi!"
"Đi xem thỏ đi!"
Nếu không thì anh ta sợ mình lại hối hận.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, tới chỗ trang trại thỏ, cô giới thiệu: "Trước mắt thỏ của chúng ta đã phát triển tới 133 con."
"Hơn nữa, đây là chưa kể những con thỏ đang có chửa."
Nói thật thì tốc độ mang thai và sinh con của thỏ thật sự là nhanh vượt ngoài sự tưởng tượng.
"Thỏ không giống lợn, về cơ bản thì sau khi trưởng thành về sinh dục đều có thể sinh sản, hơn nữa mọi người cũng có thể thấy, cân nặng của những con thỏ này không hề nhỏ."
"Lớn thì hơn năm cân."
Sau khi kế toán Lưu nhìn thấy: "Không tệ."
"Cảm thấy có thể nuôi nhiều thỏ hơn, hiệu suất sinh sản quá cao."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Đang sắp xếp rồi."
Như thể là cô nhận ra cái gì đó, cô ngồi xổm xuống nhìn, quả nhiên là nhìn thấy những con thỏ đang rụng lông.
Cô cau mày trong giây lát, sau đó mắt sáng lên.
"Trước đây đã từng thu thập lông thỏ chưa?"
Lý Đại Hà lắc đầu: "Vẫn chưa."
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng đưa quyết định: "Sau này có thể thu thập lại, lông thỏ có hiệu quả giữ ấm rất tốt, thu thập lại để chúng ta dùng, làm thành gang tay và nịt gối, chia cho các chiến sĩ."
Việc này...
Cô vừa nói xong câu này, sĩ quan hậu cần không nhịn được nói: "Cách này của cô, trước đây sao tôi không nghĩ ra nhỉ."
"Cô không biết đấy thôi, những chiến sĩ bảo vệ biên cương không có ai là chân tay không đau nhức."