Ngày nào cũng đứng trong tuyết dưới nhiệt độ dưới 0 độ, tay chân có thể không đau nhức được sao?
Thẩm Mỹ Vân: "Sau khi thu thập lại, phát số lông thỏ này cho vợ của những quân nhân, để cho bọn họ cùng nhau làm, có thể làm gang tay lông thỏ, quân đội dùng tiền thu hồi lại, ví dụ như một hào một đôi."
Túm lại là tới mùa đông, vợ của các quân nhân cũng chỉ có thể ở nhà, cơ bản đều làm những việc như khâu đế giày, đan áo len, ...
Câu này vừa nói xong, kế toán Lưu nhăn mặt: "Không thể làm không công được sao?"
Lâm Vân Khê nhướn mày: "Các chiến sĩ lấy lương, các chị dâu không lấy lương, tự làm đồ giao cho các anh, kế toán Lưu, anh có thể keo kiệt thêm chút nữa được không?"
"Chỗ lông thỏ này vốn dĩ không mất tiền mua, nếu như cho anh ra ngoài thu mua thì một đôi không có giá một hào đâu."
Đây là sau khi quen thuộc rồi, Thẩm Mỹ Vân mới dám giễu cợt như thế này.
Kế toán Lưu suy nghĩ một chút: "Lông thỏ có nhiều không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nếu như muốn làm cho mỗi người một đôi găng tay lông thỏ thì chắc chắn là không đủ."
"Chỉ có thể nói, trước tiên là gấp rút làm, ai đi trực ban đứng gác canh giữ biên cương thì phát cho dùng trước."
"Những người nghỉ thì tạm thời chưa cần."
"Nhưng nếu đến sang năm thì chắc chắn có thể đảm bảo là mỗi người được một đôi, thậm chí là mỗi người hai đôi!"
Nói xong thì kế toán Lưu và sĩ quan hậu cần mắt sáng lên.
"Mở trang trại nuôi thỏ còn có lợi như thế này nữa?"
Nói thật là thật sự không nghĩ tới.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Trước đó cũng không nghĩ tới, sau này thì biết, thu thật hết toàn bộ lông thỏ rụng."
Thật sự là có thể thu thập được không ít.
Lý Đại Hà: "Tôi biết rồi."
Mắt anh ta sáng rực: "Chị dâu, nói thật là trang trại nuôi thỏ và trang trại nuôi lợn này thật sự là không thể thiếu chị."
Lúc mấu chốt vẫn là Thẩm Mỹ Vân nảy ra ý tưởng.
Lúc nào cô cũng có thể nghĩ ra những ý tưởng mới lạ.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Được rồi, cậu mới là người vất vả nhất, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng ở đây."
Nói xong, cô nhìn sĩ quan hậu cần: "Sang năm nhiệm vụ nuôi trồng sẽ nặng nề hơn, anh không nghĩ sẽ cho thêm một người nữa tới đây sao?"
Sĩ quan hậu cần: "Tôi chưa tìm được người thích hợp, tìm được người thích hợp, tôi sẽ cho tới đây."
Câu nói này của Thẩm Mỹ Vân là để tranh giành lợi ích cho Lý Đại Hà.
Thấy sĩ quan hậu cần cũng để tâm, cô ừm một tiếng: "Trong lòng anh biết là được."
"Được rồi..."
"Kế toán Lưu, về cơ bản là tình hình trang trại nuôi trồng của chúng ta là như vậy, anh xem mà viết báo cáo."
"Ngoài ra, bên phía sĩ quan hậu cần, anh phải liên hệ với khoa trưởng Lý của thành phố Mạc Hà, bảo ông ta phải người tới để nhận 20 con lợn."
Bọn họ không mang tới.
Nói thật, tới cuối năm mà trả cho khoa trưởng Lý, cho dù là tuyết dày phủ kín núi thì khoa trưởng Lâm cũng sẽ cho người tới.
"Tôi biết rồi."
"Đại Hà, hai ngày nay cậu theo tôi đi thu thập chỗ lông thỏ này, sau đó xử lý lại rồi chia cho các chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân sắp xếp từng việc từng việc một đâu vào đấy.
Kế toán Lưu ở bên cạnh từ đầu đến cuối, anh ta không nhịn được mà cảm thán với sĩ quan hậu cần: "Quý Trường Tranh nào có phải là cưới về một người vợ, anh ta đây là cưới về một mưu sĩ mới đúng."
"Thật đúng là kiếm được một món hời lớn."
Sĩ quan hậu cần: "Bây giờ cậu mới phát hiện ra à? Tôi đã nói với Quý Trường Tranh từ lâu rồi, anh ta là mang được một núi tiền về."
"Cưới vợ, đúng thật là số mệnh, bọn tôi vô cùng ngưỡng mộ."
Nói xong, anh ta lại nhìn Thẩm Mỹ Vân đang nói chuyện với Lý Đại Hà một cái, cô cúi đầu, da dẻ trắng nõn, mặt mày như họa, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo phong độ của người trí thức.