"Tôi vẫn luôn nói, Quý Trường Tranh may mắn lắm mới cưới được Thẩm Mỹ Vân."
Anh đã nhặt được một món hời lớn.
"Ai nói không phải chứ?"
Kế toán Lưu thống kê số liệu, cũng tán đồng nói.
"Mỹ Vân, cô tới đây, chúng ta bàn bạc một chút về mấy con lợn trả cho khoa trưởng Lý."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân dạy Lý Đại Hà thu thập lông thỏ xong thì đi tới.
Phòng làm việc của khoa trưởng Lý, thành phố Mạc Hà
Tới cuối năm, người tới người lui, đều tới hỏi khoa trưởng Lý vật tư.
Khoa trưởng Lý làm gì có?
Ông ta tức giận đập bàn: "Năm nào cũng thiếu vật tư, năm nay thịt lợn chia cho thành phố Mạc Hà chúng ta được có một tí như vậy, cậu bảo tôi cho ai được?"
Cấp dưới ở bên dưới câm như hến.
"Chắc chắn trọng yếu là phải cung ứng cho thành phố của chúng ta."
"Thế còn những khu vực xung quanh thì sao? Quản lý bộ phận bán lẻ của hợp tác xã cung - tiêu và cửa hàng bách hóa sắp sửa phá vỡ giới hạn phòng hành chính của chúng ta rồi."
Nói xong câu này, mọi người đều rơi vào im lặng.
"Nhưng mà không có thịt, chúng ta cũng không thể biến được ra thịt."
"Không phải nói rồi sao? Năm nay phải cho chúng ta nhiều hơn một chút, sao năm nay chỉ phát cho có năm con thôi vậy?"
Năm con lợn thì đủ cái gì?
Cả một thành phố, bình quân một người còn chưa được một miếng thịt.
Khoa trưởng Lý nhăn mặt: "Nói là trang trại nuôi lợn gặp dịch tả lợn, vì thế nên ít hơn năm ngoái."
"Vậy thì phải làm sao."
"Bộ phận bán lẻ đang chờ, hợp tác xã cung - tiêu cũng đang chờ, các xã viên và người dân cũng đều đang chờ."
Thế này thì bảo khoa trưởng Lý phải làm sao?
Ông ta cũng chẳng có cách nào.
Ông ta cũng rất đau đầu.
"Các cậu ra ngoài đi, để tôi nghĩ xem."
Sau khi mọi người ra ngoài.
Khoa trưởng Lý buồn phiền hút liền một lúc ba điếu thuốc: "Bà nội trợ khéo cũng không thể thổi được cơm nếu không có gạo."
Trang trại nuôi lợn trong doanh trại.
Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần thương lượng một lúc lâu, cuối cùng đi đến quyết định.
"Như thế này đi, lứa lợn con thứ nhất lấy ra hai con, những lứa còn lại mỗi lứa lấy ra bốn con."
"Vừa đủ 17 con."
"Sao lại là 17 con?"
Sĩ quan hậu cần sững sờ.
Thẩm Mỹ Vân: "Anh quên rồi à, khi đó chúng ta đã trả cho Kiều Lệ Hoa ba con rồi, cô ấy đã mang về công xã Thắng Lợi trước rồi."
Sĩ quan hậu cần đúng là quên mất, anh ấy vỗ trán: "Cũng may mà cô nhớ, nếu không thì chúng ta lỗ vốn to rồi."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Còn có kế toán Lưu mà, anh ta sẽ kiểm soát, sẽ không để đơn bị chúng ta thua thiệt đâu."
"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi tìm khoa trưởng Lý."
Thẩm Mỹ Vân cùng sĩ quan hậu cần tới văn phòng của sư đoàn trưởng Trương.
Văn phòng của sư đoàn trưởng Trương có lắp điện thoại bàn.
Bàn bạc những chuyện như thế này, tất nhiên là không tiện tới phòng điện thoại rồi.
Lúc Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần tới văn phòng của sư đoàn trưởng Trương, sư đoàn trưởng Trương còn bất ngờ: "Sao hai người lại tới đây?"
Vẻ mặt lãnh đạo điềm đạm, không hề thấy dáng vẻ kiêu ngạo của lãnh đạo, thậm chí còn muốn đi rót nước cho hai người bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cần phiền phức vậy đâu, dùng nhờ điện thoại của ngài một chút."
Sĩ quan hậu cần nói đơn giản câu chuyện.
Sư đoàn trưởng Trương nghe xong: "Được, gọi điện cho trưởng khoa Lý, khi đó là đồng chi Mỹ Vân cô đồng ý với đối phương đúng không? Chuyện này thì cô hãy giải quyết."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng rồi ấn số điện thoại của cấp trên, gọi đến văn phòng của khoa trưởng Lý.
Khoa trưởng Lý vẫn đang buồn phiền về chuyện vật tư cuối năm, không chỉ là thịt, mà những vật tư khác cũng bị giảm đi một nửa.
Đúng lúc này thì Thẩm Mỹ Vân gọi điện tới.
"Alo."
"Khoa trưởng Lý, là tôi, Thẩm Mỹ Vân."
Khi khoa trưởng Lý nghe thấy là Thẩm Mỹ Vân thì vẫn còn ngỡ ngàng, sau đó thì giống như là nghĩ ra cái gì.