Ông trời biết một công việc ổn định, đối với Thẩm Mỹ Vân trong giai đoạn này có nghĩa là gì.
Nhìn thấy những ngôi sao trong mắt cô, nụ cười nở trên môi cô.
Điều này cũng khiến Quý Trường Tranh vui lây, cho dù là anh không hiểu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng, anh nhìn thấy Mỹ Vân vui là anh cũng vui.
"Chúc mừng em"
Anh cụng ly, một hơi uống cạn.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, mắt sáng như sao nói: "Quý Trường Tranh, anh có biết bát cơm nhà nước là gì không?"
Cô giơ tay ra vỗ lên ngực mình.
"Chính là nhà nước nuôi em."
"Nhà nước trả lương cho em."
"Chính là ngộ nhỡ em bị bệnh, khi em bơ vơ không nơi nương tựa thì nhà nước vẫn sẽ không sa thải em!"
Đây là sức mạnh và sự bảo đảm mà nhà nước ban cho.
Quý Trường Tranh nghe nửa đầu còn cảm thấy bình thường, nghe tới nửa sau, anh cảm thấy không được bình thường cho lắm.
"Pei, pei, pei, em nói linh tinh cái gì vậy?"
"Cái gì gọi là ngộ nhỡ bị bệnh, cả đời này em sẽ không bao giờ bị bệnh, bình an khỏe mạnh tới già."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, lộ ra 8 chiếc răng đều tăm tấp, trắng tinh, không nhịn được mà dựa vào vai Quý Trường Tranh.
"Em vui quá."
"Thật đấy."
"Quý Trường Tranh, em vui quá."
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Mỹ Vân đều không phải là quá thiếu tiền, nhưng cô lại rất thích được vào biên chế nhà nước.
Phải nói là người từng trải qua kiếp lai sinh đều sẽ có sự yêu thích với biên chế.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Biên chế là một sự bảo đảm lớn nhất khi đối chọi với rủi ro.
Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, tậm trạng cũng tốt lên nhiều.
"Ừm, em thích biên chế như vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Anh không hiểu được sự vững vàng của biên chế đâu."
Quý Trường Tranh đúng là không hiểu, nhưng không thể ngăn nổi sự vui mừng của Thẩm Mỹ Vân.
"Em không quan tâm tới chuyện tăng lương sao?"
Nói như vậy là bị bại lộ rồi.
Thẩm Mỹ Vân lập tức ngồi thẳng người: "Anh biết cả rồi à?"
Quý Trường Tranh thấy mình nói lỡ lời, liền gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi lãnh đạo tìm bọn họ để họp một lúc, chính là nói về chuyện này."
Thẩm Mỹ Vân chán nản vỗ trán: "Anh biết cả rồi mà em còn khoe khoang với anh nữa, mất mặt quá."
"Sao có thể chứ?"
Quý Trường Tranh cười, giang tay ra ôm lấy vai cô: "Anh rất vui, em gặp chuyện vui, và sẵn lòng chia sẻ với anh."
Cánh tay của anh rất dài, lúc ôm Thẩm Mỹ Vân vào lòng, lại càng lộ rõ sự nhỏ nhắn và xinh xắn của mình.
Thẩm Mỹ Vân cũng an tâm dựa vào lòng anh, cô nhìn lên mái nhà: "Anh là người em yêu, em có chuyện tất nhiên là muốn chia sẻ với anh rồi."
Đây là lời nói thật lòng.
Cô và Quý Trường Tranh trên một mức độ nào đó là cùng nhau tồn tại, đồng hành cùng nhau.
Trước đây mỗi lần Quý Trường Tranh nghe được chiến hữu đã kết hôn nhắc tới hai chữ người yêu, anh đều sẽ cảm thấy cực kỳ chua xót.
Nhưng từ khi nghe được từ trong miệng của Thẩm Mỹ Vân, anh lại cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Quý Trường Tranh thầm nghĩ, chắc chắn là anh trúng độc rồi.
Thành lập trang trại chăn nuôi, Thẩm Mỹ Vân trở thành quản đốc, tin tức này lập tức được truyền khắp khu tập thể.
"Mỹ Vân, em lợi hại thật, loáng một cái đã được thăng nhiều chức như vậy?"
"Đúng đấy, im hơi lặng tiếng, đùng một cái đã lên quản đốc rồi."
"Lương của em được bao nhiêu, có nói không?"
Đối diện với lời chúc mừng của các chị dâu, Thẩm Mỹ Vân nói: "Đây là sự cất nhắc của lãnh đạo, nếu không cũng không có em của ngày hôm nay."
"Được rồi, được rồi, cái gì nên biết, mọi người đều biết cả rồi, cái gì không nên biết, em cũng không thể nói, dù sao thì mọi người cũng không muốn em phải vi phạm kỷ luật của tổ chức có đúng không?"
Câu nói này cũng dập tắt ý định của những người ban đầu còn muốn dò hỏi.
Nhưng, sau đó lại nghe ngóng một thông tin khác.
"Nghe nói, trang trại chăn nuôi của bọn em muốn tuyển người có đúng không?