Thẩm Mỹ Vân: "Đúng là có ý định này, nhưng em không quản lý chuyện tuyển người, chủ yếu là do sĩ quan hậu cần phụ trách."
Cô không muốn xen vào những chuyện như thế này.
Tuyển ai không tuyển ai, chuyện này rất dễ đắc tội với người khác, hơn nữa làm ơn mắc oán, cô không muốn làm.
Cô chỉ một lòng muốn nuôi lợn.
Còn những chuyện khác, dù sao thì lãnh đạo cũng nói là để sĩ quan hậu cần và kế toán Lưu hỗ trợ cô rồi.
"Chuyện tuyển dụng, em cũng không quản lý sao?"
Chức vị trong doanh trại ít, không ít chị dâu muốn tìm một công việc để làm, có thêm thu nhập hỗ trợ gia đình, dù sao thì bây giờ nhà nào cũng không dư dả.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Em không quản lý, em chỉ quản lý việc nuôi lợn thôi, còn những chuyện khác đều là sĩ quan hậu cần phụ trách."
Quả bóng da này cũng xem như là đẩy được ra rồi.
Mắt thấy mọi người vẫn muốn hỏi.
Nhưng bị Triệu Xuân Lân đuổi đi: "Được rồi, được rồi, hỏi rõ ràng như vậy, cứ nhà là các cô muốn vậy."
"Tôi hỏi các cô, nếu như trang trại nuôi lợn tuyển người thật thì các cô có đi không?"
Vừa nói xong, mọi người quay sang nhìn nhau.
"Đi chứ, sau lại không đi, đây là công việc có sẵn cơ mà."
Bọn họ muốn tìm một công việc khó khăn khổ sở biết bao.
Triệu Xuân Lan cười: "Thế các cô đi rồi, con cái ở nhà ai trông? Ai hầu chồng các cô? Còn mẹ chồng ở nhà thì làm thế nào?"
Nói xong, người đầu tiên mở miệng nói muốn đi lập tức không dám ho he.
Việc nhà không thể bỏ được là thật.
Nhưng muốn đi cũng là thật.
"Được rồi, được rồi, các cô cũng đừng mạnh miệng nữa, bản thân lại không thể thể tự quyết định, nếu như thật sự muốn đi làm thì bàn bạc với chồng của các cô, nếu như có thể tự quyết được thì tới tìm sĩ quan hậu cần, chặn Vân Khê ở đây là lý lẽ gì?"
Đã chặn ở đây hai tiếng đồng hồ rồi.
Nói đi nói lại đã mấy lần rồi.
Triệu Xuân Lan vừa kêu gọi như vậy, mọi người lập tức giải tán.
Mắt thấy mọi người rời đi, Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thật là hận không thể ăn tươi nuốt sống mình."
Cũng có người thật lòng đến chúc mừng, nhưng chủ yếu là người tới góp vui.
"Lần sau những chuyện như thế này, em cứ trực tiếp đẩy ra là được."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Chị dâu Xuân Lan, chị tìm em đây là?"
Triệu Xuân Lan: "Chúc mừng em."
"Những lời dài dòng thì thôi không nói nữa."
Cô ấy là thật lòng thật ý: "Khi đó em đi nuôi lợn, nói thật là chị cũng không thấy khả quan cho lắm, cảm thấy một cô gái thành phố xinh đẹp, yểu điệu như em, chắc chắn là không thể kiên trì nổi.
Nhưng cô ấy không thể ngờ.
Thẩm Mỹ Vân không những kiên trì mà còn làm được tới mức như ngày hôm nay.
"Thật đấy, chị vui thay cho em."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy câu này, cô cũng không nhịn được mà bật cười: "Cảm ơn chị."
Triệu Xuân Lan xua tay: "Mau đi viết thư gọi điện về báo với cha mẹ em đây là một chuyện đại hỷ."
"Quản đốc, đây là lần đầu tiên chị thấy một quản đốc là nữ đấy."
Cô ấy giơ tay lên vuốt mặt Thẩm Mỹ Vân: "Lại còn trẻ trung như thế này."
Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn cô ấy một cái: "Bớt sàm sỡ em đi, nhưng chị nói phải, em đúng là phải gọi điện báo cho cha mẹ em một tiếng."
Cô nói là làm, sau khi tạm biệt Triệu Xuân Lan, cô chạy thẳng tới phòng điện thoại.
Vào đại đội Tiến Lên gọi điện thoại.
Cũng thật trùng hợp, vừa hay hôm nay Trần Thu Hà đi cho lợn ăn về, Kiều Lệ Hoa đang ở trong công xã giảng bài,
Bây giờ, cô ấy đã nhận công việc của Thẩm Mỹ Vân, định kỳ giảng bài, đào tạo cho các xã viên của đội sản xuất xung quanh công xã.
Trần Thu Hà cũng xem như là một trong những thành viên trong đó.
Vừa tan học thì cộng sự trẻ tuổi ở bên kia gọi bà ấy: "Đồng chí Trần, con gái cô gọi điện cho cô này."