[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1166 - Chương 1166: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 18

 Chương 1166: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 18 Chương 1166: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 18 Chương 1166: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 18

Thẩm Mỹ Vân xem như là người quen của công xã, dù sao thì cũng coi như xuất thân từ công xã của bọn họ.

Trần Thu Hà nghe được, lập tức thu dọn sách vở, Kiều Lệ Hoa nói với bà ấy: "Dì Trần, dì may đi đi, đồ đạc để cháu trông cho."

Trần Thu Hà ừm một tiếng.

Điện thoại tới, bà ấy không kìm được hỏi: "Mỹ Vân, sao vậy?"

Thẩm Mỹ Vân nói ngắn gọn mọi việc một lượt.

"Con nói là, con có biên chế sao? Hơn nữa lại còn được làm quản đốc?"

Giọng nói của Trần Thu Hà lập tức nâng cao lên mấy phần.

Cao đến mức các cộng sự và người quen ở quanh đó cũng không nhịn được mà phải thò đầu nhìn qua.

Bên kia, Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa biết, cô gật đầu: "Vâng, vừa mới quyết định."

"Mẹ, bây giờ mẹ không cần phải lo lắng nữa, bây giờ con có biên chế rồi, sau này là có công việc ổn định rồi."

Trước đây, Trần Thu Hà bắt cô nộp hồ sơ vào trường đại học nông nghiệp, muốn cô sau khi tốt nghiệp vào làm việc ở cục lương thực.

Nhà nhã thì không nói, hơn nữa còn là một công việc ổn định.

Trần Thu Hà nghe xong thì vui mừng khôn xiết: "Được, được, được?"

Có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà ấy phấn khích như thế nào.

Gia đình bọn họ từ trên cao rơi xuống tận đáy, phải về vùng nông thôn.

Mỹ Vân từ thanh niên tri thức mang theo con gái, không có đội sản xuất nào thu nhận, đi tới vị trí như ngày hôm nay.

Sự nghiệp thăng tiến, hôn nhân mỹ mãn.

Đây là chuyện mà Trần Thu Hà có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Điều này khiến Trần Thu Hà không kìm được mắt đỏ hoe, khóc khiến cho mọi người ở xung quanh giật mình.

"Đồng chí Trần, sao vậy?"

Là cộng sự Vương.

Trần Thu Hà lau nước mắt: "Đây là tôi vui mừng quá, Mỹ Vân nhà tôi ở doanh trại đã được thăng chức lên làm quản đốc, có biên chế, có công việc ổn định rồi, tôi đây là vui mừng quá thôi."

Câu nói này khiến mọi người lập tức ngỡ ngàng.

"Thanh niên tri thức Thẩm, lên làm quản đốc?"

"Quản đốc gì vậy?"

Trần Thu Hà trước giờ luôn khiêm tốn, hiếm khi có giọng điệu kiêu ngạo: "Doanh trại nói con bé nuôi lợn giỏi, có công lao, vì một trang trại nuôi lợn mà đặc biệt thăng chức cho con bé lên là quản đốc."

Lúc này, chủ nhiệm Lưu ở công xã cũng không nhịn được mà đi tới: "Tôi đã nói là thanh niên tri thức Thẩm có tương lai rộng mở, không ngờ lại là thật!"

Chủ nhiệm Lưu vốn đang ở trong phòng, không hề nghe thấy điện thoại, nhưng sau khi đi ra, lại nghe thấy câu nói mà Trần Thu Hà nói kia.

Nói là Thẩm Mỹ Vân có biên chế, thăng chức lên làm quản đốc.

Nói thật thì chủ nhiệm Lưu quả thật không ngờ lại nhanh như vậy.

Mặc dù trước đó ông ấy đã biết Thẩm Mỹ Vân rất có năng lực, tương lai nhất định sẽ ở rất cao, nhưng mới được có bao lâu đâu chứ?

Từ khi rời khỏi công xã đến nay còn chưa được một năm.

Cho dù là đi tàu hỏa cũng không nhanh như vậy.

Nghe thấy chủ nhiệm Lưu nói vậy, Trần Thu Hà mỉm cười, bà ấy rất khiêm tốn: "Mỹ Vân có thể có ngày hôm nay là nhờ có sự bồi dưỡng khi đó của chủ nhiệm."

Đây là lời nói thật.

Thời gian Mỹ Vân ở nông thôn làm thanh niên tri thức, bí thư chi bộ già là quý nhân đầu tiên của cô, vậy thì chủ nhiệm Lưu chính là người thứ hai.

Còn khoa trưởng Lý là người thứ ba.

Thiếu một trong ba người thì Thẩm Mỹ Vân sẽ không đạt được độ cao như ngày hôm nay.

Nghe câu nói này khiến cho người ta thấy thoải mái, chủ nhiệm Lưu cũng không ngoại lệ: "Chúng ta đều là khách qua đường trong cuộc đời của thanh niên tri thức Thẩm, cô ấy có thể có độ cao như ngày hôm nay, chủ yếu vẫn là dựa vào năng lực của bản thân cô ấy."

Người mà ông ấy giúp trên đời này không ít, nhưng người dựng sào thấy bóng giống như Thẩm Mỹ Vân thì mới là người đầu tiên.

"Được rồi, buổi học hôm nay cũng học xong rồi đúng không? Đồng chí Trần, cô cũng về sớm đi, báo tin tốt này cho người trong nhà."

Bình Luận (0)
Comment