Mọi người nghe thấy bí thư chi bộ già nói vậy thì lắc đầu: "Giác ngộ của ông đúng là cao, đương nhiên ông cũng có sức mạnh này."
Bí thư chi bộ già không kể công, thản nhiên nói: "Đại đội của chúng tôi là nhờ có thanh niên tri thức Thẩm."
Cho dù là kiến thức nuôi lợn của thanh niên tri thức Thẩm, hay là kiến thức chữa bệnh của Thẩm Hoài Sơn, thậm chí Quý Trường Tranh bởi vì có người thân ở đây nên mới lựa chọn tới đại đội của bọn họ để tiến hành cứu tế.
Mỗi một mắt xích trong này đều không thể thiếu.
Hơn nữa, mỗi một mắt xích trong này đều liên quan đến Thẩm Mỹ Vân.
Nói thật thì trong mắt của bí thư chi bộ già, Thẩm Mỹ Vân chính là ân nhân của đại đội Tiến Lên.
Chỉ là, câu nói này ông ấy không nói ra với người khác thôi.
Sau khi chủ nhiệm Lưu báo tin cho khoa trưởng Lý, khoa trưởng Lý lập tức phái người tới lấy lợn, đãi ngộ của năm con lợn còn tốt hơn cả người.
Cùng lúc đó, ông ta trả lại ba lá cờ thi đua.
Một lá cờ cho công xã Thắng Lợi, còn một lá cho đại đội Khang Trang, là cờ cuối cùng là của đại đội Tiến Lên.
Đương nhiên, của đại đội Tiến Lên không chỉ có cờ thi đua, mà còn có 100 cân giống tốt, đây xem như là đồ tốt mà khoa trưởng Lý bỏ tiền túi ra để khen thưởng.
Những thứ lấy được từ trạm hạt giống, không cho ai khác mà chỉ cho mỗi đại đội Tiến Lên.
Nói thật thì đầu tiên vẫn còn có xã viên chút oán giận, sao bí thư chi bộ già lại lấy ra nhiều lợn từ đại đội của mình như thế.
Khi nhìn thấy cờ thi đua và chỗ giống tốt này, lập tức không nói lên lời.
"Vẫn là bí thư chi bộ già lợi hại."
"Đây là cờ thi đua đại đội tiên tiến đấy, cho tôi sờ một tí."
"Tôi chưa bao giờ được sờ, là dùng chất liệu nhung tơ vàng, thật thoải mái."
"Tôi thì lại thích số giống tốt này hơn, sang năm lương thực của đại đội chúng ta chắc chắn là không ít."
So với danh tiếng thì bí thư chi bộ già thích cho hạt giống tốt hơn, ông ấy sờ rồi lại sờ: "Cất cho hạt giống tốt này đi, vụ xuân đem trồng ở mảnh đất tốt nhất!"
"Được!"
Bí thư chi bộ già nhìn các xã viên tươi cười, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn vài phần.
"Tôi đã nói là khi đó để thanh niên tri thức Thẩm tới đại đội của chúng ta là không sai mà."
Đại đội thành lập mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên nhận được danh hiệu đại đội tiên tiến.
Hơn nữa đại đội của bọn họ mang danh nghĩa khoa trưởng Lý ở trên thành phố, sau này có chuyện tốt nhất định sẽ không bỏ lại đại đội của bọn họ.
Nghĩ tới đây.
Bí thư chi bộ già hút thuốc lá tẩu cũng theo đó là vui vẻ hơn vài phần.
"Tôi đi tìm bác sĩ Thẩm nói chuyện."
"Gia đình bọn họ đúng là biết đẻ."
Sinh ra một đồng chí xuất sắc như Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân vẫn còn chưa biết là ảnh hưởng mà cô đem lại lại lớn đến như vậy.
Bởi vì vào cuối năm, các chị dâu trong khu tập thể cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Sáng sớm Triệu Xuân Lan quấn khăn trùm đầu bằng vải hoa, xách giỏ tới tìm Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân, hôm nay bọn chị định đi xe buýt tới thành phố Cáp để đi hội chợ, em có đi không?"
Tới cuối năm, nhà nào cũng bắt đầu đi mua sắm đồ tết, các chị dâu trong khu tập thể cũng không ngoại lệ.
Lương trong quân đội, trong toàn bộ tỉnh Hắc, cũng coi là cao, nhưng có rất nhiều vật tư thật sự là không thể mua được ở thành phố Mạc Hà.
Có một số chị dâu có điều kiện thì muốn tới thành phố Cáp để mua sắm hàng tết.
Cửa hàng bách hóa ở đó không chỉ là có đầy đủ chủng loại, thậm chí là vải vóc, quần áo cũng toàn là những đồ không ở ở những nơi khác.
Dù sao thì thành phố Cáp cũng là người con cả của tổ quốc, lại gần biên giới nước Nga, đến mức mà ở đây cho dù là kinh tế hay là công nghiệp đều phát triển rất nhanh.