Còn Triệu Xuân Lan mặc dù bình thường thì keo kiệt, nhưng tới cuối năm thì lại rất hào phóng, đối với Triệu Xuân Lan, vất vả quanh năm suốt tháng, chỉ hy vọng tới tết được thoải mái một chút.
Vì thế nên mới tới hỏi Lâm Vân Khê.
Thẩm Mỹ Vân sau khi nghe xong, cô có hơi bất ngờ: "Tới thành phố Cáp đi hội chợ?"
"Đúng vậy, bên thành phố cáp có đầy đủ các loại vật phẩm, hơn nữa giá cả cũng thấp hơn so với thành phố Mạc Hà chúng ta, chị nói cho em biết..."
Triệu Xuân Lan thấp giọng nói: "Ở đó còn có rất nhiều người ngoại quốc mắt xanh, tóc vàng, em đi em đi rồi sẽ biết."
Dù sao như mọi năm cứ cuối năm là tới thành phố Cáp chính là vì nguyên nhân này.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Em cũng đi."
Trong nhà quả thật cũng nên mua sắm một ít đồ tết.
"Vậy thì chị em mình cùng đi."
"Còn có cả Ngọc Lan, Thu Mai, và cả Lý Hà vợ của trung đoàn trưởng Tần nữa."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Em quay về thu dọn đồ, mọi người đợi em ở cổng khu tập thể."
Cô về nhà tới ngăn kéo lấy tiền và phiếu, suy nghĩ một chút rồi lại khoác một cái balo, cho ấm nước quân dụng vào.
Lúc này, vừa định ra ngoài, cô tiện tay lấy một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ treo trên giá treo quần áo và quấn lên cổ.
Trước khi ra ngoài, còn có mấy việc phải làm.
Thứ nhất là mình còn phải tới trang trại nuôi lợn xin nghỉ, cô xem như là người có công ăn việc làm, tự dưng lại không đi làm như bình thường, tất nhiên là phải báo trước một tiếng
Thứ hai là cô tới thành phố Cáp, Miên Miên ở nhà phải giao cho Cố Trường Tranh trông nom.
Nghĩ tới đây.
So với việc để Miên Miên ở nhà thì cô càng muốn đưa Miên Miên ra ngoài mở mang tầm mắt hơn.
Dù sao thì thành phố Cáp ở thập niên 70, cô cũng mới chỉ từng được thấy ở trên ti vi.
Có điều chỉ trong một thời gian ngắn, trong đầu Thẩm Mỹ Vân có rất nhiều suy nghĩ chạy qua.
Ra khỏi cửa, cô liền nhờ người chuyển lời tới trang trại nuôi lợi, ngay sau đó, cô tìm thấy Miên Miên đang chơi đùa cùng đám trẻ con.
Thẩm Mỹ Vân vẫy tay gọi cô bé: "Lại đây."
Miên Miên lập tức chạy lon ton tới, cô bé mặc một bộ quần áo bông màu vàng nhạt, đội một chiếc mũ nhung màu trắng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh, khỏi phải nói là đáng yêu thế nào.
"Mẹ, sao vậy ạ?"
"Mẹ phải tới thành phố Cáp một chuyến để đi hội chợ, con có muốn đi không?"
Vừa nói dứt lời.
Đôi mắt Miên Miên sáng bừng lên: "Con muốn đi."
"Vậy được, trên đường phải đi theo mẹ, không được chạy lung tung biết chưa?"
Miên Miên gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: "Con biết rồi."
Sau khi tạm biệt các bạn, Thẩm Mỹ Vân thì quay về đem cho Miên Miên đôi găng tay, trang bị đầy đủ cho cô bé, sau đó mới dẫn cô bé ra khỏi khu tập thể.
Lúc cô tới, mấy người Triệu Xuân Lan đã đang đứng đợi rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân còn dắt theo cả Miên Miên tới, cô ấy lập tức kinh ngạc nói: "Em dẫn cả Miên Miên theo à?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Dẫn con bé ra ngoài nhìn ngó thế giới bên ngoài."
Triệu Xuân Lan ngưỡng mộ nói: "Nếu như Nhị Nhạc nhà chị mà khôn ngoan như Miên Miên nhà em thì chị cũng dẫn thằng bé theo."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, không tiếp lời.
Mọi người ra ngoài đều ngại dẫn theo trẻ con rắc rối, nhưng cô thì chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Miên Miên nhìn mấy người lớn, nghĩ ngợi một chút rồi thấp giọng nói: "Nhị Nhạc cũng sẽ rất ngoan."
Việc này...
Triệu Xuân Lan do dự, vỗ đùi: "Thôi vậy, chị cũng đi gọi Nhị Nhạc."
Một năm chỉ có một lần có cơ hội được ra ngoài.
Nghĩ lại rồi lại đi gọi Nhị Nhạc tới.
Vừa dắt đi, vừa dặn dò: "Con tới thành phố Cáp, tốt nhất là nghe lời một chút, nếu không lần sau mẹ không cho con đi nữa đâu, biết chưa?"
Không gạo Đại Nhạc là bởi vì cô ấy biết tính cách của con trai cả, thà rằng ở nhà đọc sách cũng không muốn ra ngoài.
Gọi cũng không có tác dụng.