Thẩm Mỹ Vân thì thản nhiên: "Chẳng mấy khi ra ngoài một chuyến, một năm chỉ có một lần, mì dương xuân này một năm cũng chỉ ăn có một lần, nghĩ thoáng lên một chút, ăn vào miệng bụng thoải mái là được rồi."
Triệu Xuân Lan nghe thấy câu này thì gật đầu: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."
Nghe ngóng nơi họp chợ từ chỗ đồng chí già rồi.
"Hội chợ buổi sáng tốt hơn buổi chiều, tôi kiến nghị mọi người nên tìm một nhà người thân, hoặc là nhà khách ở một đêm, rồi sáng sớm mai hãy đi hội chợ."
Lời kiến nghị này của đồng chí già kia cũng thật thà.
Thẩm Mỹ Vân và mọi người cảm ơn xong, sau đó rồi mới rời đi.
Quả thật cũng làm đúng như vậy, tìm một nhà khách, bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, vì thế đến cả chứng minh thư cũng xuất trình ra được.
Hơn nữa bọn họ lại là vợ của quân nhân, cán sự của nhà khách cũng không làm khó bọn họ.
Rất nhanh đã thuê được phòng.
Thẩm Thu Mai và Lý Hà ở cùng một phòng, Triệu Xuân Lan muốn ở cùng một phòng với Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chị dâu Xuân Lan, hai người chúng ta mỗi người mang theo một đứa trẻ, giường chắc chắn là không ngủ đủ, tốt hơn là mỗi người một phòng đi."
Triệu Xuân Lan vô cùng đau lòng, nhưng thấy hai đứa trẻ trơ mắt nhìn, cô ấy lập tức không do dự.
"Thuê thì thuê vậy, bà đây cũng chưa ở một mình một phòng bao giờ."
"Đưa con đi hưởng thụ trước một lần."
Nghe được câu này, Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà bật cười: "Vậy là phải rồi, một năm một lần, nên tự thưởng cho mình."
Ở một đêm trong nhà khách mất tám hào, nói thật thì cũng không rẻ, nhưng một năm chỉ có một lần, mọi người cũng giống như là nhìn thấy thứ hiếm lạ vậy.
Các sự của nhà khác lấy chìa khóa, ở phía trước giới thiệu.
"Phòng nào cũng có phích nước nóng, nếu lấy nước nóng thì tới phòng nước ở tầng hai, nếu như mọi người muốn tắm thì ở tầng một có một nhà tắm công cộng, cầm biên lai của nhà khách chúng tôi, tới nhà tắm công cộng thì có thể được tắm miễn phí."
Mùa đông ở Đông Bắc, mọi người muốn tắm về cơ bản đều là tắm trong nhà tắm công cộng.
Thấy cán sự của nhà khách nói như vậy, mắt mọi người sáng bừng lên.
"Tắm miễn phí sao?"
"Đúng, mọi người cầm biên lai mà trước đó tôi đưa cho là được."
"Nhưng..."
Cô ấy nhìn về phía Thẩm Thu Mai và Lý Hà: "Hai vị đồng chí này là cùng thuê một phòng, chỉ có thể có một người được tắm miễn phí, người còn lại thì phải tự bỏ tiền ra."
Thẩm Thu Mai và Lý Hà nhìn nhau: "Tắm trong nhà tắm công cộng hết bao nhiêu tiền?"
"Người lớn năm xu, trẻ con ba xu."
Cái này...
"Hơi đắt."
"Đắt hơn ở thành phố Mạc Hà hai xu."
Nhà tắm công cộng ở thành phố Mạc Hà, người lớn tắm một lần cũng mới có ba xu, bằng giá của trẻ con ở thành phố Cáp.
Cán sự của nhà khách mỉm cười: "Củi và than ở thành phố Cáp cũng sẽ đắt hơn một chút."
Cùng phải.
Sau khi đợi đối phương đi rồi.
Triệu Xuân Lan liền nói: "Để hành lý vào trong phòng trước đã, rồi chúng ta ra ngoài đi dạo, đợi chiều về rồi tính đến chuyện tắm rửa sau."
"Chỉ đáng tiếc là lần này tới không mang theo quần áo."
Nếu không thì tới nhà tắm tắm một cái rồi thay quần áo, khỏi phải nói là thoải mái biết bao.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Mùa đông chúng ta phải thay nhiều quần áo, chị còn định cầm từ Mạc Hà tới thành phố Cáp, tới lúc mua đồ ở hội chợ nữa thì phải làm thế nào?"
Quần áo mùa đông vừa dày.
Vừa nghĩ cũng thấy có lý.
Triệu Xuân Lan liền không thấy tiếc nữa.
"Được rồi, được rồi, ai về phòng người đấy nghỉ ngơi một lát, lát nữa gặp lại."
Khỏi phải nói là kích động biết bao.
Phòng trong nhà khách không phải lớn, chỉ khoảng hơn 10 mét vuông, nhưng hơn hẳn là có đủ giường và bàn, còn có phích nước nóng, xô nước.
Cũng xem như là mọi thứ đều có sẵn.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân sắp xếp đồ xong, Miên Miên cởi giày ra, nhảy lên giường: "Mẹ ơi, con ăn no quá."