Thẩm Mỹ Vân xoa bụng cho cô bé: "Nghỉ ngơi một lúc, rồi mẹ đưa con ra ngoài đi dạo."
Miên Miên gật đầu.
Khoảng chừng nửa tiếng, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên ra khỏi phòng, chuẩn bị đi gọi Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai, Lý Hà.
Bọn họ đều đang nằm trên giường.
"Tôi không đi đâu, tôi muốn nằm một lúc, đợi muộn một chút rồi tới nhà tắm công cộng đi tắm."
"Dù sao thì tiền phòng cũng trả rồi, cảm thấy ra ngoài không ở thì thật tiếc."
Có suy nghĩ này không chỉ có một, hai người mà Triệu Xuân Lan cũng vậy.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy tôi và Miên Miên ra ngoài đây."
"Ừm."
"Hai người ra ngoài đi."
"Đợi đến 5 rưỡi chúng ta tập hợp ở đây nhé."
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là đồng ý, sau khi cô dẫn Miên Miên ra ngoài, hỏi thăm đường đi.
Tốn năm xu mua một vé xe buýt, chạy tới công viên Nhi Đồng.
Công viên Nhi Đồng ở thành phố Cáp những năm thập niên 70, tới đâu cũng là màu đen trắng, ở cửa còn một đồng chí già đang bán và làm đồ chơi bằng đường.
Đều là người lớn dẫn trẻ con đi tới.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ngó xung quanh, thấy người mua cũng không ít, phải xếp hàng để mua.
Cô liền hỏi: "Miên Miên, con có muốn không?"
Thời đại này người làm cha mẹ có thể đưa con cái tới công viên Nhi Đồng chơi, về cơ bản là cũng có điều kiện.
Nếu không cũng sẽ không tới đây.
Miên Miên gật đầu: "Muốn một cái màu trắng, và một chiếc hình Tôn Ngộ Không."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng rồi dẫn cô bé tới đó, đều tiên là mua, nam đồng chí bán đồ chơi bằng đường, để cái thùng trên xe đạp, chân đạp lên bàn đạp, dẫm một lúc, lấy một xiên tre quay hai vòng.
Cuộn một cái lớn, nở nụ cười và đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Hai xu, không cần phiếu."
Thẩm Mỹ Vân ôi một tiếng, móc hai xu ra đưa cho đối phương, rồi sau đó mới nhận lấy, cô khoa tay múa chân, cái này còn to hơn cả cái đầu của cô.
Đúng là đáng giá.
"Ăn đi, bây giờ đang còn nóng."
Miên Miên nhận lấy, nhưng miếng đầu tiên lại đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách khí, cắn một miếng: "Ngọt thật đấy."
Miên Miên thấy cô ăn, lúc này mới cười tít mắt cắn một miếng, cô bé rất trân trọng: "Cái này giống như là bông vậy, thật là đẹp."
"Cũng ngon nữa."
Cô bé còn chưa từng được ăn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, nếu thích ăn thì lúc về nhà mẹ sẽ mua cho con một cái, được không?"
Đối với những hạnh phúc nhỏ của con, Thẩm Mỹ Vân trước giờ đều sẽ đáp ứng.
Bình thường Miên Miên cũng không hay ăn kẹo, thỉnh thoảng mới buông thả một lần, không hề gì cả.
Miên Miên lắc đầu: "Thôi ạ, cái này rất nhanh sẽ tan chảy, một cái là đủ rồi."
Mọi người xung quanh nhìn dáng vẻ có qua có lại của hai mẹ con họ thì không khỏi kinh ngạc: "Đứa trẻ này thật hiểu chuyện."
Nếu như là con của bọn họ, một lần hận không thể ăn 10 xiên.
Thẩm Mỹ Vân nhận tất cả những lời khen ngợi của mọi người.
Lúc người khác khen con, cô chưa bao giờ từ chối.
Mua xong, Thẩm Mỹ Vân liền dẫn cô bé tới ông cụ bán đồ chơi bằng đường ở bên cạnh.
Đồ chơi bằng đường ba xu một cây, lên màu thì bốn xu.
Thẩm Mỹ Vân vô cùng hào phóng đưa cho Miên Miên năm xu: "Con nói với ông cái mà con thích."
Miên Miên gật đầu, cầm năm xu đưa cho ông cụ: "Ông ơi, con muốn một cây Tôn Ngộ Không."
"Tôn Ngộ Không à? Có muốn lên màu không?"
"Muốn ạ!"
Sau khi nói xong, đối phương nhanh chóng làm, rõ ràng là kẹo mạch nha, nhưng chỉ một lúc đã biến ra hình Tôn Ngộ Không.
Thêm màu vàng và màu đỏ, sống động như thật.
Mắt Miên Miên sáng lên: "Wow, cái này đẹp quá."
Sau khi nhận lấy, chân thành cảm ơn.
"Con không nỡ ăn."
Cô bé cầm lên ngắm nghía, ông cụ bán đồ chơi bằng đường thích cái ánh mắt yêu thích và sùng bái của bọn trẻ như thế này.
"Phải ăn chứ, không thì uổng công ông làm ra rồi."
Miên Miên gật đầu.