Bọn họ đều dùng khăn tắm của nhà khách, mỗi phòng đều có hai chiếc.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Vừa hay đi qua nên tiện thể mua luôn."
Cô có vẻ không muốn nói nhiều về vấn đề này.
"Đi thôi, xếp hàng đi vào trước đã."
Tấm biển lớn màu trắng chữ đỏ, bên trên viết vài chữ nhà tắm công cộng Vĩnh An, Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh, rồi lấy biên lai của nhà khách ra, bản thân thì được miễn phí nhưng Miên Miên thì mất ba xu.
Sau khi mua vé thì đi vào.
Bên trong nhà tắm công cộng chia ra thành nhà tắm nam và nhà tắm nữ, sau khi bước vào cửa thì được chia ra hai bên trái, phải.
Nhà tắm nữ ở bên phải, ngoài cùng là một phòng thay đồ, còn có một hàng tủ, mọi người đều ngại nên đến cả đèn cũng không mở.
Trong chỗ tối om om cởi quần áo, Thẩm Mỹ Vân vẫn không quên dắt cả Miên Miên vào.
Vào trong nhà tắm công cộng, đèn lập tức sáng choang, đương nhiên nhiều hơn hết vẫn là sương khói bay nghi ngút.
Có một cảm giác giống như là lạc vào xứ sở thần tiên.
Miên Miên wow lên một tiếng, giơ tay ra đón lấy làn sương mù: "Mẹ, ở đây đẹp quá."
Vừa nhìn là biết đây là một cô bé lần đầu tới nhà tắm công cộng.
Nữ đồng chí ở bên cạnh nhiệt tình nói: "Mau xuống đây, đừng để bị lạnh cóng."
Thẩm Mỹ Vân liền đẩy Miên Miên xuống, sau đó, cô mới chuẩn bị nhất xuống.
Lúc trước ở trong phòng thay đồ còn chưa nhìn rõ, bây giờ ở trong nhà tắm, sáng sủa hơn, tất nhiên là có thể nhìn rõ cơ thể của đối phương.
Triệu Xuân Lan càng thêm kinh ngạc: "Mỹ Vân, em..."
Thẩm Thu Mai cũng nhìn đến ngây người: "Hóa ra thật sự lại có người trắng đến như vậy, đây có phải là da trắng nõn nà như ở trong truyền thuyết không?"
Cô ấy còn thò tay ra sờ lên lưng Mỹ Vân: "Mịn màng, giống như là đậu phụ vậy, mềm mại quá."
Lý Hà thì thẳng thắn hơn nhiều, ánh mắt cô ấy hâm mộ nhìn ngực của Thẩm Mỹ Vân: "Tôi lấy làm lạ là Mỹ Vân gầy như vậy, sao ngực lại nở nang như thế nhỉ?"
Lúc trước mặc quần áo dày nên che đi hết, không nhận ra.
Vừa cởi quần áo ra là lập tực lộ rõ.
Thẩm Mỹ Vân có hơi khó xử, đưa tay ra che ngực, giống như là bánh sủi cảo nhảy vào trong hồ nước.
"Mọi người đừng nhìn tôi, mọi người đều có mà!"
Nhìn cô làm gì chứ?
Nói xong, Triệu Xuân Lân không nhịn được mà cảm thán: "Cố Trường Tranh thật là may mắn."
"Khuôn mặt, dáng người này của em, một nữ đồng chí như chị nhìn còn thấy động lòng."
Câu nói này nhận được sự tán đồng của Thẩm Thu Mai và Lý Hà.
"Cố Trường Tranh đúng là vớ bở."
Dưới lớp sương mù, Thẩm Mỹ Vân chìm trong hồ nước, chỉ để lộ ra bờ vai và cái cổ thiên nga trắng nõn, mịn màng, cùng với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp quyến rũ bị xông bởi nước nóng.
Mặt mày xinh xắn, giây phút này đẹp đến rung động lòng người.
Nói thật, lúc này, không chỉ là Triệu Xuân Lan, mà đến là những nữ đồng chí khác đang đắm mình trong hồ nước cũng không nhịn được mà nhìn qua.
"Người ta thường nói, con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trước đây tôi vẫn tưởng là lời nói dối của người xưa."
"Hóa ra thật sự có nữ đồng chí đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế này sao?"
Thẩm Mỹ Vân bị mọi người nhìn nhiều thành quen rồi, cô tắm một cách tự nhiên, thấy cô thản nhiên như vậy.
Một lúc sau những người kia ngược lại lại thấy xấu hổ.
Những người từng tắm ở trong nhà tắm công cộng đều biết là càng ngâm càng nóng, hơi nóng từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu.
Cả người bốc khói.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, làn da trắng bóc của cô biến thành màu hồng, giống như một quả đào mật chín.
Sau khi cô tắm xong liền nhanh chóng lấy khăn tắm quấn người lại, sau đó lau người cho Miên Miên rồi vội vàng ra khỏi nhà tắm, quay người tới phòng thay đồ.
Thay quần áo.
Mắt thấy cô đi rồi.
Triệu Xuân Lan và những người khác cũng lần lượt đi lên lau người rồi theo ra ngoài.