Bên ngoài.
Thẩm Mỹ Vân tắm rửa thay quần áo xong, chỉ cảm thấy cả người trở nên thoải mái, nói thật thì lần tắm này dường như là lần tắm sạch sẽ nhất từ khi cô tới đây.
Ngâm trong hồ nước lớn đúng là thoải mái.
Miên Miên cũng không ngoại lệ, vừa lau tóc vừa mặc quần áo: "Mẹ ơi, chúng ta về rồi còn được tiếp tục đi tắm trong bồn tắm nữa không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cái này về phải hỏi xem đã, nếu như có nhà tắm công cộng, tới lúc đó mẹ lại dẫn con đi."
Triệu Xuân Lan và mọi người nghe thấy thì không khỏi tặc lưỡi, Thẩm Mỹ Vân thật là chiều con.
Đi nhà tắm công cộng tắm tốn kém biết bao.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ mà đã đồng ý tồi.
Bọn họ nhìn nhau, lắc đầu nhưng không nói gì.
Sau khi mặc quần áo xong liền rời khỏi nhà tắm công cộng, khí lạnh lập tức ập vào mặt, cảm thấy nhiệt độ bên trong và bên ngoài nhà tắm công cộng, đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
Thẩm Mỹ Vân lập tức quàng khăn cho Miên Miên, che chắn cho con bé, đang định bước vào nhà khách.
Kết quả...
Ở ngã rẽ vào nhà khách nhìn thấy một người quen.
Thẩm Mỹ Vân sững sờ...
Thẩm Mỹ Vân còn tưởng rằng mình nhìn lầm, cô dụi dụi mắt, nhìn qua lần nữa, thật sự không hề nhìn lầm.
Kim Lục Tử?
Sao cậu ta lại ở đây?
Hơn nữa còn nhếch nhác như vậy? Đúng là vô cùng thảm hại, lúc trước mỗi lần nhìn thấy Kim Lục Tử cậu ta đều rất lịch sự trang trọng, cho dù hơi âm trầm nhưng trên người vẫn sẽ có một loại cảm giác lạnh nhạt ung dung.
Nhưng lần này thì khác.
Quần áo của cậu ta bị rách vài chỗ, gương mặt dơ bẩn, giống như là từ trong cống thoát nước chui ra?
Có lẽ do ánh mắt Thẩm Mỹ Vân quá nóng bỏng khiến cho Kim Lục Tử đang ngồi dưới đất ngẩn người hút thuốc cũng phát hiện ra.
Cậu ta không ngờ sẽ gặp được Thẩm Mỹ Vân ở chỗ này.
Lúc ấy cậu ta khá sửng sốt, tàn thuốc đỏ tươi nơi ngón tay cậu ta dùng sức ép xuống dần dần biến mất, dường như cậu ta không cảm nhận được đau đớn nữa.
Chống mặt đất đứng lên, đi về phía Thẩm Mỹ Vân.
"Đồng chí Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân vỗ tay Miên Miên, ý bảo cô đi theo Triệu Xuân Lan.
Mẹ con hai người từ trước đến nay tâm linh tương thông, chỉ cần một ánh mắt của cô, Miên Miên đã hiểu ý, cô bé gật gật đầu chạy chậm theo Triệu Xuân Lan.
Chẳng qua vẫn có chút lo lắng, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu về phía cô bé, thấy Miên Miên đi theo Triệu Xuân Lan vào phòng.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới gật đầu với Kim Lục Tử: "Anh Lục, thật là trùng hợp."
"Cậu đây là?"
Một tiếng anh Lục này làm sắc mặt Kim Lục Tử không còn khó coi như trước, có một loại cảm giác thân thiết như đi tha hương gặp được người bạn bè cũ vậy.
Có đều sau khi nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, cậu ta cuối cùng vẫn do dự.
Cậu ta ngẩng đầu tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân một lát, liên tưởng đến lúc trước hai người lần đầu tiên gặp mặt, đối phương lập tức chỉ ra cậu ta đang làm ăn buôn bán với người phương Tây.
Xem ra đối phương hiểu biết rất sâu về bối cảnh của cậu ta.
Nghĩ đến đây.
Kim Lục Tử cũng không giấu giếm nữa, xoa xoa mi tâm: "Đến thành phố Cáp buôn bán, gặp chút chuyện khó giải quyết."
"Hàng bị tịch thu, người may mắn trốn thoát."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh một lát: "Vẫn cần phải chú ý an toàn."
Một câu hai ý nghĩa.
Người cần hiểu đều hiểu.
Kim Lục Tử ừ một tiếng, kéo kéo tay áo bị cọ rách lúc chạy trốn, hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền: "Cô..."
"Bên cô có thể nhận làm lô hàng bông vải đó không?"
Cậu ta cũng đang ôm hy vọng thử một chút.
Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh: "Cần lô hàng bông vải gì?"
Ánh mắt Kim Lục Tử mong mỏi: "Áo khoác quân đội, bông vải càng nhiều, giá cả càng cao."
"Những vật tư này rất đắt, hơn nữa coi như là vật tư thời chiến, cậu..."