Nếu đối phương nhập cư trái phép đồ cho bọn người phương Tây kia, để bọn họ mặc quần áo vào, làm tổn thương đồng bào của mình.
"Vậy thì không được."
"Cô suy nghĩ nhiều, quy mô của tôi nhỏ như vậy, sao có thể ra nông nổi đó?"
"Cô cũng biết bên kia còn lạnh hơn chỗ chúng ta, năm nay bên kia có không ít người bị lạnh chết." Kim Lục Tử nhìn chung quanh, đè thấp giọng nói: "Đối phương muốn tôi bán cho họ mười bộ quần áo, mười bộ chăn bông."
Số lượng này.
Nói thật, cậu ta thật vất vả mới gom đủ, kết quả còn chưa qua, đồ đạc đã bị tịch thu.
Tiền và hàng hóa đều mất hết.
Người thì coi như còn may, miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Thẩm Mỹ Vân không thể đoán được lời đối phương nói là thật hay giả.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn đối phương một lát.
Kim Lục Tử chỉ lên trời thề: "Nếu tôi nói dối, trời đánh năm cái."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút về độ chân thật trong lời Kim Lục Tử nói, cô nhớ lại nội dung cuốn sách: "Cậu tới thành phố Cáp nhập hàng, hay là đi từ Hắc Hà tới đây?"
Vừa nói dứt câu.
Kim Lục Tử biến sắc, cậu ta không nghĩ tới đối phương lại biết lộ trình của mình.
Nói thật, mỗi một con buôn nhập cư trái phép đều có lộ trình và con đường của mình mà người ngoài không biết.
Dù sao đây cũng là thứ chết người.
Kim Lục Tử thề, cậu ta chắc chắn chưa từng nói gì về chuyện mình đi từ Hắc Hà, nhưng tại sao Thẩm Mỹ Vân biết được?
Cậu ta nhìn ánh mắt Thẩm Mỹ Vân, chứa đựng sự nghi ngờ không rõ ràng.
"Anh Lục, cậu không cần nhìn tôi như vậy, tôi biết rất nhiều tin tức, còn nhiều hơn cậu nghĩ."
Cô suy ngẫm thật lâu chỉ có thể mơ hồ nhớ ra đối phương hình như là thiếu chút nữa đã bị bắt.
Nhưng may mắn tránh được một kiếp.
Dường như chính là lúc này đây.
Cô nhíu mày nhớ ra một cái tên: "Lô hàng này đưa cho An Đức Liệt???"
*An Đức Liệt (Andre)
An Đức Liệt chính là ông già cửa hàng tạp hóa kia, có quan hệ mật thiết không thể tách rời với Kim Lục Tử.
Mà Kim Lục Tử trong tương lai, sở dĩ có thể làm ăn buôn bán với nước ngoài lên như diều gặp gió, đó chính là bởi vì An Đức Liệt.
An Đức Liệt lớn tuổi hơn, nhưng ông ta có một đứa con trai và tài năng kinh doanh của con trai ông ta còn đỉnh hơn An Đức Liệt.
Mà sự tồn tại của con trai An Đức Liệt càng làm cho công việc làm ăn của Kim Lục Tử phát triển nhanh chóng như ngồi lên tên lửa.
Sắc mặt Kim Lục Tử lúc này đã không thể dùng hai từ phức tạp để hình dung.
Ánh mắt cậu ta mang theo chút quỷ dị: "Sao cô biết?"
Cái tên An Đức Liệt này, cậu ta quen biết đối phương nhiều năm mới biết được.
Thật ra, năm đó khi bọn họ quen biết, còn chưa được như hiện tại, người Phương Tây rất được hoan nghênh ở nước họ.
Dù sao cũng là nước anh em láng giềng.
Hơn nữa còn có không ít người học tiếng Nga.
Chỉ là hiện giờ chính sách thắt chặt, không cho buôn bán, nhưng thật ra tiếp xúc với người Phương Tây lại không bị kiểm soát quá nghiêm ngặt.
Phải nói là dưới tình huống hai bên qua lại thân thiết, cho dù hiện tại đang bị ngăn cấm nhưng vẫn có người đang tiếp tục học tiếng Nga.
Thậm chí, còn có người đi du học ở Nga.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đôi lông mày lá liễu sạch sẽ lại xinh đẹp: "Tại sao tôi biết, chuyện này đúng là không tiện nói."
"Nếu anh đưa chăn và áo khoác cho An Đức Liệt, tôi có thể giúp anh."
Cô ngược lại biết ông già An Đức Liệt kia, con người khá tốt, tâm địa thiện lương, mở tiệm tạp hóa nuôi không ít trẻ mồ côi.
Mà những đứa trẻ mồ côi này trong tương lai sẽ phát huy tác dụng lớn, đều là những người giỏi làm ăn.
Kim Lục Tử nghe thế cũng không tiếp tục truy cứu Thẩm Mỹ Vân biết những thứ này từ đâu nữa.
Chỉ là thái độ đối với Thẩm Mỹ Vân càng thêm cẩn thận và kính sợ.
"Thật sao?"