Thế nhưng hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nghĩ tới việc thu gom lông thỏ lại để làm bao tay và bảo vệ đầu gối.
Lời này nói ra, đề tài lặng lẽ lại chuyển sang Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh may mắn quá, cưới được đồng chí Thẩm."
"Nếu không thì đồng chí Thẩm hiện tại đang độc thân, tất cả mọi người chúng ta đều có cơ hội theo đuổi công bằng đúng không?"
Quý Trường Tranh cười lạnh: "Bộ coi tôi chết rồi đúng không?"
"Bỏ cái suy nghĩ này đi!"
Anh đã kết hôn, cưới Mỹ Vân về nhà, vậy mà vẫn có người nhớ thương, thật quá đáng.
*****
Thẩm Mỹ Vân phát hiện dù mình đi làm hay trên đường đến căn tin đều có các chiến sĩ chủ động chào hỏi cô.
"Chào chị dâu."
"Chào em dâu."
"Chào đồng chí Thẩm."
"Quản đốc Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Thậm chí còn có lính gác, cho dù là dưới tình huống không thể động đậy, vẫn chủ động hướng về cô mỉm cười chào hỏi.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ, hỏi Quý Trường Tranh: "Sao bọn họ đột nhiên nhiệt tình thế?"
Cô ấy ở trong quân đội cũng không phải ngày một ngày hai.
Sao mọi người đột nhiên lại nhiệt tình dữ vậy?
Quý Trường Tranh đen mặt, nhưng cuối cùng cũng không gạt cô: "Do bọn họ muốn cảm ơn em lúc trước nghĩ ra bao tay hở ngón và bảo vệ đầu gối đó."
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, chợt nở nụ cười: "Bọn họ thật đáng yêu."
Mặt Quý Trường Tranh càng đen, anh cố ý đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cúi đầu cụp mắt: "Còn anh?"
"Cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân giả ngu.
"Anh không đáng yêu sao?"
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân che miệng cười: "Quý Trường Tranh, sao anh lại đáng yêu như vậy."
Cô quả thực không dám tưởng tượng, một người đàn ông cao lớn như vậy, lại muốn cô khen bộ dáng đáng yêu của anh.
Nghe câu này, Quý Trường Tranh được vỗ về như anh mong muốn.
Tâm trạng anh cũng tốt lên: "Cũng tàm tạm."
Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh, không có ai tới, len lén hôn mặt anh một cái: "Được rồi, đồng chí Quý, đi làm đi, kiếm nhiều tiền cho vợ tiêu."
Như này còn coi được.
Trong lòng Quý Trường Tranh lập tức nở hoa, anh nhăn nhó nói: "Vậy được rồi."
Dừng một chút, lúc sắp rời đi mới nhanh chóng nói một câu: "Em đan khăn quàng cổ, bao tay và vớ, anh đều rất thích!"
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mỉm cười.
"Chị dâu, sĩ quan hậu cần gọi chị đến trại nuôi heo." Một tiểu chiến sĩ từ xa chạy tới.
Thẩm Mỹ Vân a một tiếng: "Đến đây."
Chờ sau khi cô đến trại nuôi heo, trực tiếp đi vào, thời tiết lạnh, mùi trong trại nuôi heo cũng không quá nồng nặc như mùa hè.
"Sĩ quan hậu cần, anh tìm tôi?"
Sau khi bước vào, cô tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được.
Sĩ quan hậu cần ngây người, lúc này mới vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân: "Không phải sắp đón tiểu niên* sao? Bên căn tin định buổi tối cho mọi người ăn thịt."
*Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là "小 年 xiǎo nián" trong tiếng Trung Quốc là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa.
"Tôi đã thương lượng với lãnh đạo, định chọn một con heo ở trại nuôi của chúng ta, buổi tối ăn."
Chuyện này đương nhiên phải nói trước với Thẩm Mỹ Vân một tiếng.
Chọn con heo nào cũng là do Thẩm Mỹ Vân quyết định.
Thẩm Mỹ Vân biết sẽ có ngày này thế nhưng ngờ lại tới nhanh như vậy, cô suy tư một chút: "Đại Hà dẫn anh đi xem chưa?"
Lý Đại Hà gật đầu: "Xem rồi, nhìn đám heo con ban đầu trước."
Bây giờ đã không còn gọi là heo con nữa, đã nặng hơn một trăm cân rồi.
Nhất là mùa đông nuôi dễ mập mạp, trong khoảng thời gian này Lý Đại Hà cho cho nhóm heo con số một ăn rất nhiều.
Vỏ bánh bao làm thành cám, cộng thêm cỏ khô hái ở thảo nguyên ngoại ô, trộn lẫn với nhau, cộng thêm thức ăn thừa trong căn tin.
Chỉ qua một tháng ngắn ngủi, đã nuôi số heo con thành mũm mĩm bóng loáng.
Rõ ràng là nặng cỡ một tấn rồi.