Thẩm Mỹ Vân nghe xong, im lặng một lúc: "Vậy chọn một con heo lớn nhất giết đi."
Sớm muộn gì cũng phải giết.
Lời này vừa nói, ánh mắt sĩ quan hậu cần sáng lên, chỉ vào cái chuồng có con heo đang ăn vui vẻ nhất.
"Vậy thì con kia."
Trắng trẻo mập mạp, ngay cả thân thể cũng cao lớn không ít.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chỉ có một con này thôi, nhưng..." Cô nhìn về phía sĩ quan hậu cần và Lý Đại Hà: "Hai người có thể xử lý được không?"
Giết heo không phải là chuyện đơn giản.
Sĩ quan hậu cần suy nghĩ một chút, nói về phía Lý Đại Hà: "Đi căn tin gọi sư phụ Hoàng tới, rảnh rỗi là có thể tới."
Giết heo chính là chuyện quan trọng, tất nhiên không thể bỏ qua.
Vừa dứt câu, Lý Đại Hà lập tức nở nụ cười: "Ui, tôi đi ngay đây."
Tuy rằng anh ta không nỡ giết, nhưng có thịt, muốn ăn quá à!
Chỉ chốc lát sau.
Lý Đại Hà dẫn Hoàng Vận Đạt tới, còn có sư phụ Vương và sư phụ Trương của ban bếp núc đi chung.
Không chỉ như thế, phía sau bọn họ còn có một đoàn người đi theo.
Sư đoàn trưởng Trương, Trần Viễn, tham mưu Chu và Quý Trường Tranh, tiểu đoàn trưởng Lý...
Sợ là Thẩm Mỹ Vân cũng có thể gặp riết mà quen mặt.
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
Lúc cô đang thấp giọng hỏi.
Thanh âm sư đoàn trưởng Trương hùng hậu truyền tới: "Nghe nói hôm nay trại nuôi heo giết heo? Chúng ta đều đến hóng chuyện."
Giết heo nha.
Cho dù là quân đội quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một lần.
Chỉ cần trên tay không có việc quan trọng, hầu hết tất cả mọi người đều tới.
Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu liếc nhau, sĩ quan hậu cần chủ động trả lời: "Không phải sắp tới tiểu niên sao? Nghĩ các chiến sĩ nhịn gần một năm rồi, nên thêm ít món cho mọi người."
"Hôm nay giết heo, buổi tối ăn thịt."
Nghe vậy ánh mắt mọi người tới đây đều sáng lên theo.
"Được, được, được."
"Giết con nào?"
Nhóm tham mưu Chu cũng kích động theo.
"Giết mấy con?"
Sĩ quan hậu cần: "Giết con mập nhất kia đi."
"Cậu còn muốn giết mấy con, có thể giết một con đã đủ rồi, con nào ở trại nuôi heo cũng là heo giống, tôi có thể từ trong đám heo giống chọn ra một con, giết cho cậu coi như không tệ rồi."
Cái này...
Tham mưu Chu nhất thời không nói lời nào.
"Đến đi, chúng tôi đến phụ giúp."
Mấy đồng chí nam nhảy vào trong chuồng heo, chuẩn bị lôi con heo béo nhất kia ra.
Chỉ là, người vào quá nhiều, con heo kia lập tức kinh sợ.
Theo bản năng nhảy dựng, trực tiếp né tránh người, nhảy ra chuồng heo, chạy khắp trại.
Mọi người: "..."
"Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!"
Đây chính là khẩu phần ăn của mọi người.
"Đến đây, đến đây."
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người thi thố tài năng, bao vây các góc chặn đường.
"Chết tiệt, ông đây lúc ở trên núi ngay cả lão hổ cũng từng quyết chiến qua, không tin không bắt được con lợn rừng con!"
Con heo này cũng không tính là quá to khoẻ, thế nhưng vô cùng linh hoạt, chạy nhảy khắp nơi, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bộ dáng bắt heo của mọi người, dở khóc dở cười.
Ngược lại Quý Trường Tranh lặng lẽ đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, giơ tay vỗ vai cô.
Con người anh xấu xa, cánh tay duỗi dài, giơ tay vỗ bả vai trái Thẩm Mỹ Vân, nhưng anh đứng ở bên phải cô.
Bả vai trái Thẩm Mỹ Vân bị người vỗ vỗ, cô theo bản năng nhìn sang bên trái.
Có điều. .
Chỉ nhìn thấy một khoảng trống.
Nhận ra hơi sai sai, lại nhìn về phía bên phải, quả nhiên...
Quý Trường Tranh đứng bên phải cô, nhướng mày cười với cô: "Không ngờ tới chứ gì?"
Thẩm Mỹ Vân giận dỗi: "Bao lớn rồi, còn giống như trẻ con."
Sóng mắt cô chuyển động mang theo một cỗ phong tình quyến rũ nói không nên lời.
Điều này làm cho Quý Trường Tranh giật mình một lát, bất chợt, ánh mắt anh trầm xuống: "Mỹ Vân..."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe thấy âm thanh này, da đầu liền tê dại, làm người làm hai vợ chồng lâu như vậy, lại sống chung dưới một mái hiên, cô hiểu quá rõ ý nghĩa bên trong âm thanh này của đối phương.