Có một số người có tài nấu nướng, ví dụ như Thẩm Mỹ Vân trước mặt.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Nếu kho nhiều nội tạng heo như vậy, cũng thiếu một món gan heo này, như vậy đi, gan heo bọc một lớp bột, xào với ớt, như vậy gan heo vừa mềm vừa trơn vừa cay."
Vừa dứt câu.
Trong bếp không ít người cũng nuốt nước miếng theo.
Chỉ nghe thôi đã ngon rồi.
"Cứ làm theo lời cô nói, gan heo này dùng để xào."
"Cần dùng loại ớt nào?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn bức tường phía sau bếp: "Dùng loại ớt đỏ đó là được."
"Nhưng tôi muốn nói rõ ràng trước, gan heo xào khả năng cũng chỉ được một đĩa thôi."
Nếu muốn để tất cả mọi người đều nếm được, đó là chuyện không thể nào.
Sĩ quan hậu cần nhíu mày, nhưng nghĩ lại: "Một đĩa thì một đĩa, đến lúc đó lại nói."
Trong lòng anh ấy đã có suy nghĩ riêng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bảo sĩ quan hậu cần đi ngâm gan heo trước.
Bản thân cũng không nhàn rỗi.
Dùng một cái nồi lớn, đổ thêm nước nóng, đầu tiên là đổ toàn bộ nội tạng heo đã rửa sạch trước đó vào, múc một gáo nước để kế bên dự phòng.
Một cái nồi lớn khác cũng được đun sôi theo.
Thẩm Mỹ Vân bỏ thêm một muỗng dầu vào, chảo dầu nóng lên, ném mấy viên đường phèn vào.
Nhìn thấy vậy, mí mắt sĩ quan hậu cần nhảy dựng: "Món kho mà cô còn thêm đường phèn vào à, vậy món kho này không phải sẽ bị ngọt sao?"
Nội tạng heo vốn có mùi tanh tương đối nặng, nếu như bỏ thêm đường, vị hơi ngọt một tí, mùi vị kia thật không dám nghĩ tới.
Thẩm Mỹ Vân dùng xẻng nhanh chóng xào, sau khi phát hiện xào ra màu nước đường, bỏ gia vị đã chuẩn bị sẵn vào xào chung với dầu nóng.
Còn không quên bỏ thêm nửa củ hành tây vào.
Hành tây và gia vị, xào một lát đã tỏa mùi thơm, lan khắp phía sau bếp.
Mọi người vốn đang làm việc, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Thẩm Mỹ Vân cũng không keo kiệt, dạy mọi người: "Đến bước này, có thể bỏ nội tạng heo vào."
"Xào một lát có thể cho ít nước tương vào."
"Cuối cùng đổ thêm nước vào."
"Thấy nước không, ít nhất không được ngập qua được vị trí này của nội tạng heo."
Cô ước chừng bỏ thêm gáo nước.
Đổ gần đầy nồi.
Lúc này mới đậy nắp nồi lại: "Trước tiên dùng lửa lớn, đun sôi rồi dùng lửa nhỏ hầm chậm, bỏ gia vị và lá nguyệt quế vào."
Sĩ quan hậu cần bất ngờ: "Cô còn dạy bí kíp nấu ăn cho mọi người?"
Anh ấy sinh ra làm đầu bếp, tất nhiên là biết những kỹ thuật này đối với một đầu bếp mà nói, đó đều là bí tịch không truyền ra ngoài.
Thẩm Mỹ Vân buông tay: "Tôi không dạy, lần sau mọi người còn tới tìm tôi."
Làm một lần là đủ rồi, cô cũng không muốn mỗi ngày làm đầu bếp cho toàn bộ người trong quân đội, như vậy có thể cô sẽ chịu không nổi mất.
Đây!
Điều này làm cho sĩ quan hậu cần không biết nên nói như thế nào, anh ấy nhịn không được buồn bực: "Có thứ gì mà cô không biết không?"
Trong mắt anh ấy, hình như Thẩm Mỹ Vân cái gì cũng biết.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Có lẽ là không biết nghe lời."
Cái này tính là không biết gì chứ?
Sĩ quan hậu cần nghe không hiểu.
Thẩm Mỹ Vân cũng không đi giải thích, cô không thể giống như các nữ đồng chí khác được, nam chủ ngoại nữ chủ nội, cũng vĩnh viễn không thể chuyện gì cũng lấy chồng làm ưu tiên.
Điều cô có thể nghĩ, có thể làm, đó chính là dùng hết khả năng để tự mình đứng lên.
Có bản lĩnh kiếm sống.
Ở thời đại này, cô mới xem như đứng vững gót chân.
Chỉ là...
Những lời này, cô cũng không thể nói với ai.
Sĩ quan hậu cần nghe như lọt vào trong sương mù: "Dù sao, tôi biết cô tài giỏi là được."
"Kho hết số nội tạng heo này, vậy số thịt còn lại, anh tính toán làm như thế nào?"
Mọi người đều đang chờ bên ngoài căn tin.
Hôm nay là tiểu niên, mọi người hiếm khi được nghỉ, vả lại bởi vì hôm nay quân đội giết heo, cho nên còn chưa tới giờ cơm, có nhiều người bưng vại tráng men, hộp cơm nhôm và chậu cơm tới.
Chỉ chờ ăn thôi.