Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Một con heo dự định ăn hết trong một lần sao? Hay là nói, ăn đến cuối năm."
Câu hỏi này khiến sĩ quan hậu cần theo bản năng trừng mắt: "Ăn hết trong một lần? Làm sao có thể."
"Cái này ít nhất cũng phải ăn đến trước năm mới."
"Đến lúc đó một ngày trước giao thừa sẽ giết thêm một con."
Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy tôi hiểu rồi."
"Nhiều người vậy, anh còn muốn đem chút thịt này chia ra ăn nhiều ngày, vậy chắc chắn là không đủ."
"Như vậy đi, làm món miến thịt heo hầm cải trắng là được rồi."
"Cho người cắt năm cân thịt heo mang vào, nhẹ nhàng bỏ vào trong chảo dầu xào sơ qua một chút, nấu một nồi miến thịt heo hầm, mỗi người có thể được chia một bát lớn."
Cái này...
Mắt sĩ quan hậu cần sáng lên: "Được, vậy cứ làm theo lời cô nói."
"Ngoài ra còn có củ cải." Cô dặn dò: "Đi gọt hết một giỏ củ cải kia đi, rồi xào thịt hầm củ cải."
"Tối nay mọi người ăn thoải mái!"
Ánh mắt Hoàng Vận Đạt sáng lên: "Được!"
Mọi người chia ra hành động.
Món kho của Thẩm Mỹ Vân cũng sắp chín, bởi vì thời gian ngắn, cô muốn món kho có thể ngon miệng, nấu giữa chừng đã dùng đũa đâm rách tim heo, phổi heo.
Sau khi đâm thủng lỗ, nước kho nhanh chóng ngấm vào vậy mới ngon.
Mà tai heo là kho ngon nhất, nhưng không thể kho quá mềm, vậy thì không ngon.
Cô lấy lỗ tai heo ra trước, sau đó ngâm vào trong nước kho.
Một lát sau, lấy tim heo và phổi heo ra, cuối cùng lấy móng heo và ruột heo.
Những thứ này cắt ra thả vào là được rồi.
Thẩm Mỹ Vân gọi một sư phụ tới cắt: "Ruột già heo thái lát, để tôi xào với gan heo."
Còn chưa dứt câu.
Một người đi vào, nói nhỏ nói với sĩ quan hậu cần một câu.
Sĩ quan hậu cần nhíu mày, theo bản năng đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, thấp giọng nói: "Mỹ Vân..."
Thẩm Mỹ Vân đang chỉ huy, nhìn sang thấy sĩ quan hậu cần muốn nói lại thôi đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Sĩ quan hậu cần có chút khó xử, anh ấy xoa xoa tay: "Là như vậy, hôm nay không phải là tiểu niên, quân đội chúng ta tổ chức tiệc giết heo sao? Tình cờ có một vị lãnh đạo từ Bắc Kinh tới kiểm tra, tôi muốn nhờ cô nấu thêm vài món."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, nhưng không từ chối: "Các anh lo khâu chuẩn bị, tôi chỉ phụ trách nấu ăn."
Cái cô gọi là nấu ăn, thật sự chỉ đơn giản là nấu.
Về phần những thứ khác cô mặc kệ.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đồng ý, sĩ quan hậu cần vui mừng khôn xiết, anh ấy trả lời ngay: "Tất nhiên, tất nhiên."
"Cô giúp nấu nướng, còn lại chúng tôi làm."
"Mỹ Vân, chuyện này thật sự làm phiền cô rồi, rất cám ơn cô."
Anh ấy biết, Thẩm Mỹ Vân vốn dĩ có thể từ chối, thế nhưng lại nể tình bọn họ là chỗ quen biết, lúc này mới bằng lòng giúp anh ấy một lần.
Công việc của ban bếp núc bên này toàn bộ đều rơi vào người sĩ quan hậu cần.
Mà Thẩm Mỹ Vân đồng ý, đây là giúp sĩ quan hậu cần một ân tình lớn.
Thẩm Mỹ Vân đồng ý chẳng qua là do hai bên có qua lại, cô nuôi heo cũng thường xuyên nhờ sĩ quan hậu cần giúp đỡ
Ví dụ...
Lúc nghỉ hè cô đi một hai tháng, dẫn con về nhà mẹ đẻ, sĩ quan hậu cần đã làm việc thay cô.
Còn có đoạn thời gian trước đi họp chợ ở thành phố Cáp, cô quyết định đi bất ngờ để lại trại nuôi heo bên này cho Lý Đại Hà một mình bận rộn trước sau.
Đương nhiên trong đó cũng nhờ có sĩ quan hậu cần ra sức giúp đỡ.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, hỏi: "Đã quyết định được sẽ nấu món gì chưa?"
Sĩ quan hậu cần: "Làm vài món ăn địa phương chiêu đãi bọn họ là được."
"Cũng không cần làm quá đặc biệt."
Người ta còn nói bọn họ nịnh nọt.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ: "Không cần quá mức phô trương? Không khác đồ ăn của mọi người là được sao?"
"Đúng vậy."
"Tuy nhiên, trên cơ sở đó có thêm hai hoặc ba món ăn?"