Đây là chính bọn họ điều bọn họ đã cân nhắc bàn bạc.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, tôi biết rồi."
Nhiều hơn hai ba món ăn, tất nhiên phải là món chính, ít nhất phải là như vậy.
"Mỹ Vân, cô trông coi ở đây giúp tôi." Trưởng sở cảnh sát sốt ruột: "Tôi đi xem có thể đến con sông ở thảo nguyên ngoại ô, bắt một con cá về không."
Ăn tiểu niên tất nhiên phải có cá có thịt mới được.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bộ dạng này của anh ấy, bất ngờ: "Là lãnh đạo lớn à?"
Cô hạ thấp giọng hỏi.
Theo lý thuyết, loại chuyện này sĩ quan hậu cần không nên nói với Thẩm Mỹ Vân.
Nhưng mà, nếu đã dùng cô vậy tất nhiên sẽ nhiên sẽ tin tưởng cô.
"Quân đội độc lập Bắc Kinh."
"Nghe nói vị kia lúc trước cũng ở trong doanh trại của chúng ta."
"Lần này trở về coi như là thăm người quen, nhớ lại chốn cũ."
Cộng thêm có thể còn có một ít chuyện khác, nhưng chuyện này không thể nói với Thẩm Mỹ Vân.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân đã có tính toán.
Đây là lãnh đạo lớn.
"Vậy anh bắt thêm hai con cá về, một con kho tàu, một con nấu canh."
Sĩ quan hậu cần a một tiếng: "Tôi đi rồi về ngay." Vừa đi vừa chửi mát: "Đột nhiên đến thăm hỏi, cũng không nói trước một tiếng, không phải là đang cố ý hành người ta sao?"
Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng động tác trong tay rất nhanh nhẹn, nên làm gì thì làm cái đó.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bóng lưng sĩ quan hậu cần rời đi, suy nghĩ chuyện gì đó.
Cũng may có Hoàng Vận Đạt gọi cô: "Đồng chí Thẩm, cắt xong hết rồi."
Vốn là sư phụ khác tới phụ giúp cô, nhưng không phải là có lãnh đạo tới sao?
Sĩ quan hậu cần bảo Hoàng Vận Đạt tới, giúp đỡ Thẩm Mỹ Vân.
Hoàng Vận Đạt ở căn tin coi như là đại sư phụ, ban đầu kêu anh ấy đến phụ anh ấy còn có chút không phục, nhưng nhìn thấy bí kíp nấu món kho mà Thẩm Mỹ Vân không hề giấu giếm.
Còn hướng dẫn toàn bộ cho bọn họ.
Chút không phục trong lòng của Hoàng Vận Đạt tan thành mây khói.
Bàn về lòng dạ, lòng anh ấy không rộng rãi bằng Thẩm Mỹ Vân được.
Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như anh ấy biết kỹ thuật nấu món kho này, anh ấy sẽ dạy cho người khác sao?
Chưa chắc
Trải qua một màn kia, Hoàng Vận Đạt bội phục Thẩm Mỹ Vân sát đất.
Thẩm Mỹ Vân nghe anh ấy kêu, nhìn về phía thớt, lúc này chỉ nhìn thấy ruột già nằm trên thớt đã được cắt ngay ngắn chỉnh tề, đầy một thau.
Còn có tim heo, phổi heo, thận heo cũng cắt thành miếng, đặt ở trong đĩa.
Còn có tai heo là đặt riêng một bên, rất gọn gàng.
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên, giơ ngón tay cái lên với Hoàng Vận Đạt: "Sư phụ Hoàng, anh thật lợi hại."
Công việc hỗ trợ này, không ai có thể so sánh.
Hoàng Vận Đạt lắc đầu: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cắt mấy miếng hành tây ra, tôi dùng để xào ruột già."
"Còn lại, tim heo, phổi heo, thận heo, tai heo, lưỡi heo, những thứ này lấy ra một phần ba ra, làm món rau trộn."
"Phần còn lại để tôi xào."
"Mặt khác, đem bột ớt, vừng, hành, gừng tỏi thái thành từng miếng nhỏ, pha gia vị dấm xì dầu, lát nữa tôi sẽ dùng."
Thời tiết Mạc Hà lạnh, rau trộn cũng không dám làm quá nhiều, sợ lạnh miệng.
Chính cống nhất vẫn là món xào vừa ra lò, ăn nóng hôi hổi.
Hoàng Vận Đạt tất nhiên sẽ đồng ý.
Có anh ấy phụ giúp, Thẩm Mỹ Vân cũng thuận tay hơn rất nhiều, trong bếp bùng lên lửa lớn, chiếu rọi cửa bếp một mảnh màu đỏ.
Sau khi nồi sắt nóng lên thành màu đỏ, Thẩm Mỹ Vân đổ dầu vào, thừa dịp dầu nóng lên, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoàng Vận Đạt đã làm xong gia vị.
Đựng trong bát sứ thô, Thẩm Mỹ Vân dùng muỗng sắt lớn, múc dầu nóng bên trong nồi lên, hắt một muỗng lên gia vị.
Xèo một tiếng.
Mùi thơm và vị cay, trong nháy mắt đập vào mặt.
Ánh mắt Hoàng Vận Đạt sáng lên: "Đây là gia vị làm rau trộn?"
Chỉ ngửi thôi đã thấy hương vị khác biệt.