Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đổ vào trong cái thau lớn kia, bỏ hết đồ kho vào trộn, ướp một hồi cho ngon miệng."
So với chấm riêng một đĩa, Thẩm Mỹ Vân càng thích bỏ gia vị vào, trộn đều với nhau, như vậy dầu ớt sẽ trộn lẫn với món kho, chỉ nhìn thôi cũng đủ để cho người ta thèm ăn.
Hoàng Vận được dặn dò, lập tức đi làm: "Hiểu rồi."
Nhân lúc anh ấy đi trộn rau trộn.
Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu nấu nướng, sau khi đổ dầu nóng vào nồi, ném ớt và tỏi vào xào, xào ra vị cay và mùi tỏi, cho hành tây đã thái sẵn vào.
Không thể không nói, sau khi hành tây gặp phải dầu nóng, mùi hành tây trong nháy mắt bùng nổ, cực kì bá đạo.
Những người khác vốn đang làm nhiệm vụ của mình, cũng không nhịn được nhìn lại.
Thấy Thẩm Mỹ Vân hướng về đĩa ruột già đã cắt sẵn, lập tức đổ toàn bộ vào trong nồi, xèo một tiếng.
Khói nóng bốc lên, mùi dầu tỏa ra bốn phía.
Thẩm Mỹ Vân cầm muỗng sắt lớn, nhanh nhẹn xào, chỉ chốc lát sau, mùi ruột già xông ra, do xào với dầu nóng nên ruột già hút nước dầu, màu sắc tươi sáng bóng loáng.
Thấy đồ ăn sắp chín, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng đổ ra một cái khay tráng men lớn.
Khoảnh khắc đó.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Ruột già nóng hôi hổi thơm cay, chất thành một cái đĩa lớn, ớt đỏ tươi, phối hợp với đoạn hành tây màu đỏ tía, cùng với ruột già màu sắc tươi sáng.
Chỉ nhìn chứ không dám nghĩ, ăn một miếng sẽ ngon tới mức nào.
Hít sâu một hơi!
Không biết là ai nuốt nước miếng trước.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Được rồi, món này phải ăn nhân lúc còn nóng, bây giờ bưng ra ngoài đi.
Vừa dứt câu, Hoàng Vận Đạt hiểu ý, anh ấy chần chờ một chút: "Có thể chừa lại một chén nhỏ để cho chúng tôi nếm thử không?"
Mọi người trong bếp đều nhìn chằm chằm.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, mọi người dựa theo quy định phòng bếp là được."
Cô chỉ phụ trách xào đồ ăn, không phụ trách những chuyện khác.
Có được câu trả lời chính xác, Hoàng Vận Đạt mặt mày hớn hở cầm chén nhỏ, cẩn thận từng li từng tí lôi ra hơn mười cái ruột già.
Lại cầm khăn vải, lau sạch toàn bộ dầu nóng xung quanh đĩa tráng men.
"Không được động vào nha, chờ tôi mang thức ăn xong trở về rồi ăn."
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Có điều chờ Hoàng Vận Đạt mang thức ăn lên, trong nháy mắt mọi người đưa tay ra, một người cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng nếm thử.
Vừa vào miệng, vị cay trong nháy mắt bùng nổ, khoảnh khắc cắn vào ruột già, ruột già mềm mại hút đầy dầu mỡ trong nháy mắt nổ tung trong khoang miệng, mùi vị cay nồng bỗng chốc dâng lên.
"A a a a a."
"Đây là ruột già sao? Cả đời tôi chưa từng ăn loại ruột già nào ngon như vậy."
"Ruột già không phải rất thối sao? Tại sao cái này không thối chút nào?"
"Đúng vậy nha, trước kia tôi nấu ruột già còn cắn không đứt, tại sao miếng ruột già này có thể mềm mại, trơn mềm quá vậy?"
"Vị cay và vị tê này hoà vào trong ruột già, nếu không phải tôi tận mắt nhìn ruột già được đổ vào, tôi chắc chắn không thể tin được đây chính là ruột già."
"Đây rốt cuộc là làm như thế nào vậy?"
Quả thực là một kỳ tích!
Thẩm Mỹ Vân còn đang xào gan heo, nhìn phản ứng của mọi người, cô nhịn không được quay đầu lại cười cười: "Sao mọi người lại nói khoa trương quá vậy?"
"Có phải ruột già hay không, không phải mọi người đều nhìn thấy sao?"
Sư phụ Trương tiến lên: "Thấy chứ, chúng tôi không phải chưa từng ăn ruột heo, nhưng mùi vị ruột heo này không giống với trước kia."
Dù chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được híp mắt nhớ lại.
"Tôi cảm giác thịt ba chỉ cũng không ngon thế này."
Đối với những người như bọn họ mà nói, thịt ba chỉ là thức ăn mà bọn họ cho là ngon nhất.
Nhưng đồ ăn ngon nhất lại không bằng miếng ruột già đó.
Thẩm Mỹ Vân: "Trình tự xào ruột già, trước đó mọi người đều đã thấy rồi, sau này nếu có cơ hội, có thể tự mình làm thử."
Cô đổ gan heo xào vào trong đĩa.
"Ai mang cái đĩa này lên?"