Ở rìa của quy tắc đó, nhảy ngang qua lại.
Cả gan làm loạn, tuy thẳng thắn nhưng vẫn rất tinh tế, có lẽ chỉ có Quý Trường Tranh mới có thể cân bằng được.
Sắc mặt sư đoàn trưởng Trương cũng phức tạp: "Cho dù tôi nói Mạc Hà chúng ta tốt, tôi cũng không nói Mạc Hà tốt hơn thủ đô."
"Bỏ qua cơ hội lần này, về sau sẽ rất khó khăn."
Bình thường mà nói, rất ít người có thể nhảy khu điều đi nơi khác chớ nói chi là vượt tỉnh.
Đó là điều gần như không thể.
Thế nhưng, sự tồn tại của đồng chí Cao biến nó trở nên có khả năng, Hàng Vi Quốc rời đi, vừa vặn dư ra một vị trí.
Đây một cơ hội ngàn năm có một.
Không phải Quý Trường Tranh không biết, nhưng anh không cần.
Anh nhướng mày cười nói: "Chắc ngài quên, lúc trước tôi tới Mạc Hà, là ngài thu nhận tôi."
Cái này...
"Đó là chuyện của rất nhiều năm trước."
Điều này làm cho sư đoàn trưởng Trương có chút hoảng hốt, một lúc lâu, ông ấy giơ tay vỗ xuống bả vai Quý Trường Tranh: "Đồng chí tốt!"
"Đồng chí tốt."
Liên tục nói ba từ đó, có thể tưởng tượng được tâm trạng của ông ấy như thế nào.
Không phải ai cũng có thể nhớ được những điều này.
Nhưng Quý Trường Tranh lại nhớ kỹ, có thể buông bỏ cơ hội thăng tiến dễ như trở bàn tay.
Quý Trường Tranh: "Vâng, ngài cũng tốt nên mới dạy ra lính tốt."
"Binh lính dưới tay ngài không hề hèn nhát, tôi muốn thăng chức, tôi cũng sẽ tự mình leo lên."
"Không cần phải đi đường tắt."
Anh có bản lĩnh và năng lực này.
"Tốt, tốt, người trẻ tuổi nên như vậy, trò giỏi hơn thầy."
Tâm trạng sư đoàn trưởng Trương sôi trào, ông ấy rót đầy một ly rượu: "Nào, chúng ta uống một ly."
"Sau này cậu ở Mạc Hà, lão Trương tôi thề, tôi còn ở đây một ngày sẽ che chở cậu một ngày."
"Cậu có bản lĩnh thì leo lên đi, lão Trương tôi mà nói một chữ không, thì đó không phải tôi."
Lúc này đây, Quý Trường Tranh nhận lấy rượu, anh và sư đoàn trưởng Trương cụng một cái, nhưng ly rượu của anh thấp hơn xíu so với đối phương.
Anh uống một hơi cạn sạch.
"Cảm ơn lãnh đạo."
Sư đoàn trưởng Trương nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ vui mừng, ông ấy gật đầu: "Được rồi, đi tìm vợ cậu đi."
Ông ấy nhìn ra, đối phương đã sớm muốn rời đi.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, rồi đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, đi thẳng đến nhà bếp.
Thẩm Mỹ Vân chắc cũng làm xong việc rồi, hôm nay là tiểu niên, tất cả mọi người ăn cơm ở căn tin, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Cô dắt Miên Miên từ tay Triệu Xuân Lan, cùng nhau tới phía sau bếp.
So với căn tin náo nhiệt chật chội, sau bếp rõ ràng là thưa thớt hơn một chút, hơn nữa còn có một cái bàn nhỏ, dành riêng cho bọn họ ăn cơm.
Thẩm Mỹ Vân đi múc một bát miến thịt heo hầm cải trắng, lại cầm thêm một cái bánh ngô, bẻ một nửa cho Miên Miên.
"Con xem có muốn chấm ăn hay không?"
Miên Miên gật đầu: "Được ạ."
Cô bé rất ít khi ăn như vậy, học theo Thẩm Mỹ Vân, bẻ một miếng bánh ngô, chấm ngập nước canh, khi bánh ngô nhúng vào nước canh, trong nháy mắt hút đầy dầu và nước canh.
Lúc ăn vào.
Mắt Miên Miên sáng lên: "Ăn ngon quá!"
Thẩm Mỹ Vân đưa tay sờ sờ mặt cô bé: "Vậy ăn hết nửa bát này đi."
Bát cô múc riêng Miên Miên ở trong nồi cho nên còn nóng hầm hập.
"Ăn hết cái gì?"
Quý Trường Tranh vén rèm vải lên, đi vào.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Không phải anh ăn cơm ở bên kia sao? Ăn xong rồi?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không có." Anh cúi đầu nhìn miến thịt heo hầm cải trắng trong bát Thẩm Mỹ Vân mới múc từ trong nồi ra, nóng hôi hổi.
"Còn nữa không?"
Ý trên mặt chữ, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra.
Cô gật đầu: "Còn, vẫn còn nóng, anh đi múc đi."
Quý Trường Tranh gật đầu, đi tới phía sau bếp múc một bát lớn, tiếp theo đến bên bàn nhỏ ngồi xuống giống Thẩm Mỹ Vân.
Điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân khó hiểu: "Chưa ăn no sao?"