[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1221 - Chương 1221: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 4

 Chương 1221: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 4 Chương 1221: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 4 Chương 1221: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 4

Quý Trường Tranh ôm bát lớn, uống một ngụm canh bún: "Mấy bữa ăn đó đều để bàn chính sự không no bụng được."

Đây mới là ăn cơm một cách nghiêm túc.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng lại không thô lỗ, thậm chí còn có vài phần ưu nhã.

Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Ăn chậm một chút."

Lời còn chưa dứt, sĩ quan hậu cần cũng vén rèm đi vào theo: "Ơ, sao cậu lại ở đây?"

Anh ấy tự mình chạy đi múc một bát miến thịt heo hầm, lại bỏ thêm một muỗng lớn thịt củ cải hầm đi vào, ngồi xổm bên cạnh bàn cơm nhỏ của bọn họ, bắt đầu ăn.

Khóe mắt Thẩm Mỹ Vân nhảy dựng: "Anh ăn như thế à? Mùi vị không bị trộn lẫn sao?"

Sĩ quan hậu cầm ăn một ngụm lớn: "Có thể ăn no là được, không để ý tới những chi tiết này."

Khỏi mắc công đứng lên gắp thức ăn, vậy thật phiền phức, bỏ chung trong một cái bát, ăn cái gì chọn cái đó, lúc ăn đỡ phải chạy đi gắp đồ ăn.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm, khó trách thân thể mập mạp thì nấu đồ ăn không ngon, đều có lý do cả đấy.

Dù sao một người sĩ quan hậu cần lười biếng như vậy, làm sao có thể nấu ra đồ ăn ngon đây.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, chậm rãi ăn miến của mình, miến làm từ khoai lang chính tông, sau khi nấu chín tuy rằng thành màu nâu, nhưng trong suốt, hơn nữa còn dai dai, nhai không đứt.

Hút một ngụm miến nóng hôi hổi, cảm thấy cả người thư thái.

"Đúng là ở địa bàn của mình thì ăn cơm thoải mái hơn."

Sĩ quan hậu cần ăn một bát lớn, ợ một cái nhịn không được cảm khái nói.

"Ở trên bàn cơm, tôi gắp đồ ăn sợ còn nhiều hơn lãnh đạo gắp."

"Nhìn trước ngó sau, ăn cơm cũng không ngon nữa."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, rất nhanh ăn xong một bát lớn, lại đi múc một chén.

Sĩ quan hậu cần bên cạnh không muốn động đậy, nhưng miệng còn muốn ăn, vội hô: "Ê ê ê, múc cho tôi một bát."

Quý Trường Tranh quay đầu nhìn anh ấy: "Tự mình làm."

Nói xong thì hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Còn muốn ăn nữa không? Anh lấy thêm, chia cho em một nửa?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Ăn no rồi."

Thái độ đối xử khác biệt này khiến sĩ quan hậu cần chửi mát: "Quý Trường Tranh, cậu là tên thấy sắc quên bạn."

Lời này nói được một nửa, ngược lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Hồi nãy cậu từ chối đồng chí Cao, không phải là vì nguyên nhân này chứ?"

Nói dứt câu.

Tay cầm muỗng sắt của Quý Trường Tranh dừng lại, không lên tiếng.

Ngược lại Thẩm Mỹ Vân tò mò hỏi một câu: "Từ chối đồng chí Cao cái gì thế?"

Cô cũng biết sơ sơ đồng chí Cao là ai, chính là lãnh đạo lúc trước đến phòng bếp thị sát.

Sĩ quan hậu cần ý thức được mình nói sai, anh ấy giơ tay vả miệng, cười ha hả: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cụ thể cô vẫn phải đi hỏi Quý Trường Tranh."

Anh ấy vội chối bỏ sạch sẽ.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ, cố ý nhớ kỹ chuyện này, chờ từ căn tin về nhà, dỗ Miên Miên ngủ.

Cô thừa dịp Quý Trường Tranh rửa mặt, chạy tới: "Lúc nãy sĩ quan hậu cần nói vậy là có ý gì?"

Dưới ánh đèn vàng nhạt, da thịt cô như gốm sứ, đụng nhẹ có thể vỡ, mặt mày lại dịu dàng xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Tay đang đánh răng của Quý Trường Tranh dừng lại, anh mơ hồ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đồng chí Cao hỏi anh, có bằng lòng theo ông ấy về Bắc Kinh hay không."

Vừa nói dứt câu.

Thẩm Mỹ Vân cẩn thận ngẫm nghĩ từng chữ, từ trước đến nay cô luôn dịu dàng, theo bản năng cao giọng nói: "Đây mà không phải chuyện lớn à?"

Cho dù cô là người ngoài không hiểu chuyện thăng chức trong quân đội, nhưng cô cũng biết cơ hội lần này khó có được cỡ nào.

Quý Trường Tranh chậm rãi rửa mặt xong, bọt nước trong suốt, chảy từ xương mày chảy xuống chóp mũi thẳng tắp.

Cuối cùng nhỏ xuống dọc theo cơ ngực chảy một đường đi xuống phía dưới, biến mất hút nhìn ở nơi không thấy.

"Nhìn đủ chưa?"

Bình Luận (0)
Comment