Quý Trường Tranh nhướng mày, cầm khăn nhanh chóng lau khô mặt.
Bị anh hỏi, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng đỏ mặt, cô xoay đầu qua: "Anh rửa mặt xong em lại hỏi."
Nhưng cô thật ra đã quên mất, lúc nãy mình nói cái gì.
Quý Trường Tranh cười một tiếng, treo khăn mặt trên giá, đuổi theo ôm ngang cô.
"Mỹ Vân, chúng ta đều là vợ chồng già cả rồi, em còn thẹn thùng như thế."
Bởi vì để tiện rửa mặt, Quý Trường Tranh cởi áo, vào mùa đông lạnh lẽo, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Khi Thẩm Mỹ Vân bị anh ôm ở trong ngực, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ ngực nhô lên của anh dán chặt vào người cô.
Thậm chí dù mặc quần áo vẫn có thể cảm nhận được.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Phú quý ngập trời, tự mình chạy đến trên người cô?*
*Dùng để chỉ một chuyện tốt nào đó đột ngột xuất hiện.
Bỏ qua suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.
Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: "Kết hôn thì kết hôn, thẹn thùng thì thẹn thùng."
Thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau như vậy cũng hiếm lắm.
Mỗi lần cô đều thích kéo tắt đèn, trong bóng tối không nhìn thấy đối phương, tựa hồ như thế có thể giảm bớt được một chút xấu hổ.
Thể chất Quý Trường Tranh rất sợ nóng, cho nên không mặc áo ở trong phòng anh cũng không cảm thấy lạnh.
Anh ôm Thẩm Mỹ Vân đặt lên giường lò, giường lò lạnh lẽo lúc này cực kỳ ấm áp.
Ngay cả chăn đệm cũng nóng hầm hập, anh thuận thế nhét người vào trong chăn, rồi tự mình chui vào theo.
Ôm Thẩm Mỹ Vân vào trong ngực, giơ tay cuốn tóc cô, lúc cuốn được lúc không.
Thẩm Mỹ Vân ở trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự giận dữ: "Anh đứng đắn một chút."
"Còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu, cái gì mà buông bỏ tiền đồ tốt đẹp ở bên phía đồng chí Cao?"
Thì ra vẫn còn nhớ.
Quý Trường Tranh cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Không muốn đi thì không đi."
"Em muốn nghe sự thật."
"Nói thật sao?" Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng: "Thời cuộc Bắc Kinh quá loạn, anh không muốn dính vào vũng nước đục."
Thẩm Mỹ Vân: "Thật sao?"
Quý Trường Tranh cúi đầu: "Đương nhiên."
"Nếu không Mỹ Vân em cho rằng là vì điều gì?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân mang theo vài phần mờ mịt, cô lẩm bẩm nói: "Em sợ là mình liên lụy anh."
Đây cũng là chuyện mà cô lo lắng.
Thân phận của cô là thanh niên trí thức, có thể gả vào bộ đội đã là ngoại lệ.
Nếu Quý Trường Tranh trở lại Bắc Kinh nhậm chức, vậy cô thì sao?
Có thể theo không?
Nếu cô đi, cha mẹ cô phải làm sao bây giờ?
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà còn đang tiến vào đại đội.
Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, trong lòng chợt mềm nhũn, anh giơ tay chọc mũi cô: "Cứ suy nghĩ lung tung."
Thẩm Mỹ Vân vùi vào lòng anh, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sóng sánh nước vào giờ khắc này có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
"Không gạt em?"
Quý Trường Tranh hơi dừng lại một lát, chợt, anh nhướng mày cười một tiếng: "Mỹ Vân, em quên anh là ai à?"
"Anh chính là Quý Trường Tranh vô địch thiên hạ đó."
"Anh muốn về Bắc Kinh, vậy anh sẽ đường đường chính chính trở về, Quý Trường Tranh anh không cần đường tắt."
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân cũng rất hiểu Quý Trường Tranh, mỗi khi anh muốn nói thật, anh đều làm mấy trò quái dị như vậy.
Cô giơ tay xuyên qua vai Quý Trường Tranh, nhẹ nhàng ôm anh: "Anh có bị ngốc không đấy?"
Quý Trường Tranh bỗng dưng được ôm, thân thể cứng đờ, chợt đảo khách thành chủ, trực tiếp ôm đối phương vào trong ngực, ngã xuống giường lò.
Lăn thành một cục.
"Vậy em định an ủi anh như thế nào?"
"Nếu không thì, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp?"
Lời nói mang theo chút lưu manh, lập tức làm tan biến chút thương cảm của Thẩm Mỹ Vân, cô giơ tay đấm xuống bả vai anh.
"Anh rốt cuộc có biết mình đã bỏ lỡ cái gì hay không?"
Người này vẫn luôn không đứng đắn.
Quý Trường Tranh giương mắt: "Bỏ lỡ? Anh không bỏ lỡ gì cả."