Ngữ khí anh nghiêm túc nói: "Mỹ Vân, ở bên em, đời này của anh đáng giá."
"Thăng chức cao cũng được, tiền tài cũng được, đều không bằng cuộc sống ở chung một chỗ với Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong chợt im lặng.
Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào như Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân như là lần đầu tiên quen biết Quý Trường Tranh, lật qua lật lại xem.
Điều này làm cho Quý Trường Tranh có chút thẹn thùng, nhưng anh là người ngoài lạnh trong nóng, cho dù thẹn thùng nhưng vẻ bề ngoài không để lộ bất cứ điều gì.
Anh kéo người vào trong chăn.
Một trận lăn lộn.
Một phút sau, quần áo trên người Thẩm Mỹ Vân như Quý Trường Tranh mong muốn, bị lột sạch sẽ.
Khi bàn tay to thô ráp chạm vào da thịt nhẵn nhụi.
Trong khoảnh khắc ấy.
Không thể quay đầu nửa rồi.
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng bị xấu hổ trốn vào trong đám mây.
*
Ngày hai mươi bốn tháng chạp.
Sáng sớm điện thoại phòng làm việc của sư đoàn trưởng Trương vang lên.
"Lão Trương à."
Nghe giọng nói thì là khoa trưởng Lý.
Sư đoàn trưởng Trương có hơi bất ngờ: "Lão Lý, bên phía mọi người đã chuẩn bị đủ thịt heo chưa?"
Lời này vừa nói xong.
Khoa trưởng Lý mặt mày tươi tỉnh nói: "Đúng vậy, nhờ có sự giúp đỡ to lớn của anh em trong quân đội, đội sản xuất của công xã Thắng Lợi phía dưới thành phố Mạc Hà cũng nuôi heo, lúc này mới xem như giải cứu dịp cuối năm nay."
Dù là doanh trại hay là các đội sản xuất khác như công xã Thắng Lợi đều có liên quan rất lớn với Thẩm Mỹ Vân.
Sư đoàn trưởng Trương nghe xong thật lòng vui mừng thay ông ta: "Chúc mừng anh."
"Tôi cũng tới chúc mừng anh đây." Khoa trưởng Lý đã giải quyết vấn đề khó khăn trong lòng, cho nên tâm trạng của ông ta cũng tốt.
"Hả? Anh chúc mừng tôi chuyện gì?"
Sư đoàn trưởng Trương bất ngờ.
"Thành phố Mạc Hà có đặt ở xưởng kẹo và xưởng hạt dưa Bắc Kinh một lô hàng, doanh trại anh có muốn hay không?"
Sư đoàn trưởng Trương mà không muốn sao?
Nhưng doanh trại bọn họ không có tiền.
Nếu có tiền lúc trước đã không để cho mọi người đi Thanh Sơn nhặt hạt thông về.
Ông ấy suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Doanh trại không có tiền."
Họ cũng không đủ khả năng.
Đây là sự thật.
Khoa trưởng Lý không ngạc nhiên: "Đơn vị chúng tôi có, coi như là quà cảm ơn hai mươi con heo mà mọi người đã tặng."
"Chậm nhất là ngày mai lô hàng mà thành phố Mạc Hà chúng tôi đặt từ Bắc Kinh sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ cho người đưa một lô qua cho quân đội của các anh."
"Anh nhớ mở cửa chính ra, cho xe vào nhé."
Ông ta biết, doanh trại quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường đều không vào được.
Sư đoàn trưởng Trương im lặng một lát: "Lão Lý, anh nói thật sao?"
Khoa trưởng Lý: "Đương nhiên, tôi cần gì phải lấy chuyện này để lừa gạt anh."
Tiếp theo, ông ấy chuyển đề tài: "Tôi cũng có một thỉnh cầu hơi quá đáng."
"Anh nói đi."
Đối với ý tốt của đối phương, sư đoàn trưởng Trương nhận, đương nhiên, ông cũng biết trên đời này không có cơm trưa nào miễn phí.
"Tôi muốn sau này mỗi năm đặt mua hai mươi con heo từ quân đội."
Cái này...
Sư đoàn trưởng Trương không trực tiếp trả lời.
Trưởng khoa Lý tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không lấy không, heo tôi đặt mua từ quân đội, tôi sẽ dựa theo giá thị trường mà mua."
Dù là bộ công thương, hay là cục vật giá bên kia, ông ta đều không ôm hy vọng.
Mỗi năm chỉ có mấy con heo, làm sao đủ chia cho một thành phố lớn như thành phố Mạc Hà?
Thay vì dựa vào bọn họ bố thí, còn không bằng chính mình chủ động xuất kích, tạo quan hệ tốt với quân đội.
Sau này không phải sẽ có thịt heo ăn sao?
Phải biết rằng quân đội có Thẩm Mỹ Vân, ngay cả bệnh dịch heo cũng có thể tránh được, có thể tưởng tượng kỹ thuật nuôi heo của cô cao siêu cỡ nào.
Dù sao, khoa trưởng Lý đã hạ quyết tâm.
Nhất định phải tạo quan hệ với quân đội, à không, là tạo quan hệ với Thẩm Mỹ Vân!
Cái này...