Các chị dâu xung quanh nhất thời cả kinh.
"Có đồ tốt sao? Năm nay chi ra số tiền lớn như vậy? Không phải nói quân đội không có kinh phí sao?"
Cho nên lúc trước mới đi Thanh Sơn nhặt hạt thông.
Hạt thông kia thay cho quà tết, chỉ là hạt thông phát sớm quá, chỉ cần gia đình có nhiều con thì đã ăn gần hết từ lâu rồi.
Cũng có người chu đáo, giữ lại một ít, nhưng cũng không được bao nhiêu.
Cho nên mọi người nghe Thẩm Thu Mai nói vậy đều rất vui mừng.
"Đi rồi sẽ biết."
Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh nói, cô xem như biết chút tình hình, nhưng cụ thể là cái gì thì cô cũng không biết.
"Mỹ Vân nói rất đúng, lát nữa sẽ biết."
Đợi đến sau khi căn tin, bên kia đã xếp hàng thật dài, không chỉ có các chị dâu của khu tập thể tới, ngay cả các chiến sĩ bộ đội cũng đang xếp hàng.
Ăn Tết là chuyện vui vẻ, phúc lợi này tất nhiên ai cũng có.
Lúc bọn Thẩm Mỹ Vân tới, dựa theo trình tự xếp hàng, đồ đạc nhận ở cửa sổ căn tin, ba cái cửa sổ được mở ra hết.
Cho nên phát cũng nhanh.
Chỉ chốc lát đã đến nhóm Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân tò mò nhìn qua: "Sư phụ Hoàng, năm nay phát phúc lợi là cái gì vậy?"
Người phụ trách phân phát ở cửa sổ Thẩm Mỹ Vân vừa hay là Hoàng Vận Đạt.
Hoàng Vận Đạt có ấn tượng tốt với Thẩm Mỹ Vân, nhất là lần trước cô đến căn tin hỗ trợ.
Có thể xem như lấy được trái tim của mọi người trong căn tin.
Dù là lớn tuổi hay nhỏ tuổi, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đều sẽ gọi một tiếng chị dâu.
Một tiếng này cũng thật lòng thật dạ mà gọi.
Hoàng Vận Đạt cũng vậy, anh ấy lấy đồ từ trong rổ ra, đưa cho cô nói: "Hai ba lạng kẹo cứng trái cây, hai lạng kẹo mềm, còn có một túi hạt dưa và một túi quýt."
Nghe vậy, Triệu Xuân Lan nhịn không được thò đầu nhìn qua.
"Vậy năm nay so với năm ngoái hào phóng hơn nhiều."
Năm ngoái chỉ nửa cân kẹo, một cân hạt dưa.
Năm nay có thêm vài loại.
Sĩ quan hậu cần đang tính toán, anh ấy nghe vậy thì thò nửa người ra, tươi cười nói: "Đây không phải là do dính ánh sáng của Mỹ Vân sao."
"Không phải năm trước tặng khoa trưởng Lý của thành phố Mạc Hà hai mươi con heo à? Đối phương đưa xe hàng tới đáp lễ cho chúng ta đó."
"Ồ, đều ở chỗ này hết đấy."
Vừa dứt câu, người chung quanh bỗng chốc kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.
Mọi người thật sự không ngờ hàng tết họ phân phát còn dính dáng tới Thẩm Mỹ Vân.
"Sao vậy được?"
"Đối phương đưa nhiều hàng tết như vậy là vì nể mặt Mỹ Vân à?"
Khó tin.
Dù sao thì gần đây khan hiếm vật tư, không riêng gì thịt heo, kẹo, đậu phộng hay hạt dưa cũng thế.
Thẩm Mỹ Vân bị mọi người nhìn chăm chú.
Cô nhéo nhéo ngón tay, chợt trừng mắt nhìn sĩ quan hậu cần.
Người này sao lại nói nhiều như vậy?
Công bố ra ngoài cũng được à?
Sĩ quan hậu cần cười hì hì: "Con người tôi chưa bao giờ nói dối, mọi người hỏi, tôi đương nhiên phải trả lời rồi."
"Tôi chỉ hỏi cô,
Ta liền hỏi ngươi, vậy khoa trưởng Lý có phải nể mặt cô nên mới đưa tới một xe hàng tết bự không?"
Thẩm Mỹ Vân trả lời thế nào cho phải đây?
Cô trầm tư một lát: "Không phải là vì trại thịt heo của chúng ta à?"
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Cô không thích làm trung tâm của sự chú ý.
Sĩ quan hậu cần híp mắt cười, không vạch trần cô mà nói,"Được rồi, cứ cho là vậy đi."
Nhưng ai có mặt ở đó mà không biết.
Chuyện ở trại chăn nuôi được giải quyết, không thể không kể công của Thẩm Mỹ Vân, cô còn được sư đoàn trưởng Trương khâm điểm làm xưởng trưởng trại chăn nuôi.
Ngày thường dù mọi người không gọi xưởng trưởng Thẩm.
Nhưng trong lòng mọi người, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn xứng đáng là xưởng trưởng Thẩm.
Thế nên dù chỉ nghe được một nửa, nhưng họ vẫn đoán được toàn bộ.
Sau khi nhận hàng tết, mọi người không thể không cảm ơn Thẩm Mỹ Vân, bất kể chiến sĩ hay các chị dâu có con.