Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không đến mức đó."
Thật sự không cần cảm ơn cô, cô cũng không biết tại sao lại dính dáng đến mình.
Sau khi nhận đồ xong.
Sắp nhỏ vừa reo hò vừa đi vòng quanh mẹ mình: "Mẹ, cho con một viên kẹo đi."
"Đúng vậy, chỉ một viên thôi."
"Mẹ, con muốn ăn quýt." Quả quýt vàng cam trông rất ngon.
"Con muốn ăn hạt dưa, mẹ hốt một nắm hạt dưa cho con đi, con sẽ ăn tiết kiệm, ăn hẳn ba ngày!"
Cảnh tượng trẻ con quấn quít lấy người lớn đòi hàng tết này, gần như nhà nào cũng giống nhau.
Lúc này, dù phụ huynh keo kiệt nhường nào, khi nhìn thấy hàng tết mới lĩnh, đều sẽ rộng lượng hơn nhiều.
"Đây, cầm lấy ăn tiết kiệm."
Bọn nhỏ nhận được hạt dưa, kẹo và quýt thì cười nói vui vẻ chạy ra ngoài.
Đứa không nhận được ủ rủ khỏi bàn, trông tội nghiệp vô cùng.
Nhà Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Cô kiểm kê đồ đạc, hai lạng kẹo trái cây cứng, hai lạng kẹo mềm, một cân hạt dưa và năm cân quýt.
Tính ra mỗi nhà được chia khoảng năm cân quà.
Như ăn tết.
Mà cũng đúng là ăn tết thật.
Nhân lúc Thẩm Mỹ Vân đang thu dọn, Miên Miên hai tay nâng cằm, lệt bệt đi tới.
"Mẹ, con muốn ăn kẹo."
Thẩm Mỹ Vân đang xếp quýt, trời còn lạnh, ăn quýt cóng răng nên cô định đặt trên bếp lò hong lại cho ấm.
Nên khi nghe Miên Miên nói vậy, cô cũng không ngẩng đầu lên: "Muốn ăn gì thì tự lấy đi con."
Thái độ hào phóng của cô khiến Miên Miên ngẩn người: "Mẹ?"
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì dừng công việc trong tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế cọn?"
"Con chỉ là không hiểu, tại sao mẹ Nhị Nhạc, Tứ Muội và Tiểu Mai Hoa nữa, đều không muốn cho kẹo, nhưng mẹ lại để con tự đi lấy?"
Câu cú lộn xộn.
Thẩm Mỹ Vân đoán: "Không muốn cho kẹo mà con nói ý là mẹ bọn họ không nỡ cho kẹo à?"
Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy, Nhị Nhạc vòi vĩnh rất lâu dì Xuân Lan mới cho một viên."
"Còn Tam Ny nữa, xin nửa ngày cũng chỉ nhận được một viên, Tiểu Mai Hoa thảm nhất, bạn ấy không được viên nào cả."
Thẩm Mỹ Vân nghe thế, cô ngồi xổm xuống nhìn Miên Miên, nghiêm túc trả lời.
"Đó là vì mỗi gia đình có điều kiện khác nhau nên người lớn cũng có sự phân biệt trong cách cho kẹo."
"Như nhà chúng ta, mẹ và ba con đều không thích ăn kẹo, nên tất cả kẹo đều là của con."
"Đương nhiên phải lấy ra đãi khách, nhưng lấy bao nhiêu là do Miên Miên nhà chúng ta định đoạt."
Nghe thế, Miên Miên vui sướng bóc ra một viên kẹo mềm, nhai cắn: "Mẹ, mẹ tốt quá."
Cô bé thích cảm giác được tin tưởng và yêu thương.
Miên Miên mới sáu tuổi, cô bé biết rõ, chỉ cần mình muốn, không cần biết là thứ gì, mẹ đều sẽ cho cô.
Như rất lâu trước đây mẹ từng nói.
Chỉ cần cô bé muốn, chỉ cần mẹ có, cố gắng hết sức.
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu Miên Miên: "Chỉ giỏi nói ngọt, đi tìm bạn chơi đi."
Miên Miên ừ một tiếng.
Cô bé vừa đi, Quý Trường Tranh liền vào, thấy một màn như vậy, anh nhướng mày: "Đang dạy con?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Nói chuyện chuyện bánh kẹo thôi."
Cô tiện tay đưa qua một quả quýt, Quý Trường Tranh lắc đầu: "Anh không thích ăn chua."
"Rất ngọt."
Thẩm Mỹ Vân bóc một quả quýt ra, dưới mấy cọng gân trắng là thịt quả màu vàng, căng mọng nước.
Thẩm Mỹ Vân đưa một múi, nghiêm túc ý bảo anh thử.
Đuôi lông mày Quý Trường Tranh thoáng một tia trêu tức: "Em đút anh?"
Thẩm Mỹ Vân ngầm có trò hay, đương nhiên không đồng ý, chợt, ngón cái và ngón trỏ tinh tế trắng noãn bóc lấy một múi quýt vàng, đút vào miệng anh.
Quý Trường Tranh dứt khoát ăn vào.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nhỏ giọng truy hỏi: "Thế nào? Có chua không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu, mặt không đổi sắc: "Rất ngọt."
Thẩm Mỹ Vân không tin: "Thật sao?"
"Đương nhiên."
Quýt mùa này chua hay không chua, hoàn toàn dựa vào may mắn.
Thẩm Mỹ Vân tự thử một múi, kết quả ngay lúc răng cắn rách vỏ quýt, nước sốt chua ngọt óng ánh nháy mắt tràn ngập khoang miệng.
Chua.
Chua kinh khủng.
Khiến răng cũng muốn rụng ra luôn.