Mặt Thẩm Mỹ Vân nhăn nhíu, gần như tụ lại một chỗ. Cô giơ tay đấm anh, ngọng nghịu hô lên: "Quý Trường Tranh, anh lừa em!"
Quý Trường Tranh cũng chua ê răng, nhưng anh biết giả bộ, biết nhịn.
Anh ôm Thẩm Mỹ Vân cười ha ha: "Em lừa anh trước."
"Chút thủ đoạn nhỏ đó của em..."
Còn muốn qua mắt tên lính trinh sát này, em nằm mơ à?
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô đã nói tên Quý Trường Tranh này ranh ma lắm, lừa được anh đâu phải chuyện dễ. Cô không phục, lại bẻ một múi đút vào miệng anh.
Đây là cưỡng ép, Quý Trường Tranh biết, anh cũng không từ chối, nhưng sau khi ăn xong múi này.
Anh cảm giác răng mình rụng cả hàm rồi, vô thức vươn tay vỗ nhẹ vào vào người Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ bị chua ê ẩm mình mẩy này của anh, mím môi cười: "Phụ nữ nói không tin được, anh còn tin."
Quý Trường Tranh ôm cô, cắn chặt răng, bấy giờ mới ép được nước chua trong miệng xuống.
Anh ậm ừ nói: "Anh chỉ tin em."
Cô có bỏ thuốc độc cho anh, anh cũng ăn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy ngẩn ngơ, nhéo mặt anh: "Miệng lưỡi trơn tru."
Quý Trường Tranh nhướng mày cười: "Nói thật đó."
Thẩm Mỹ Vân không muốn nói chuyện với người không đứng đắn này, cô hỏi: "Doanh trại có thông báo chưa? Tết nghỉ mấy ngày?"
Gần đây vợ chồng son buồn rầu không biết đi đâu ăn Tết.
Ở lại doanh trại, đến đại đội Tiền Tiến hay tới Bắc Kinh. Đi đâu thì phải xem Quý Trường Tranh được nghỉ mấy ngày.
Quý Trường Tranh về để nói chuyện này với Thẩm Mỹ Vân.
Anh gật đầu: "Anh hỏi rồi, năm nay doanh trại không bận lắm, anh có thể nghỉ đông và nghỉ phép một lượt luôn."
"Dự định ban đầu của em là chúng ta lên Bắc Kinh một chuyến, mùng mấy về rồi đến chỗ ba mẹ một chuyến, anh thấy thế nào?"
Năm đầu tiên anh và Thẩm Mỹ Vân kết hôn, Tết dẫn vợ về nhà tiện thể gặp họ hàng luôn.
Mỹ Vân và Miên Miên có thể nhận được rất nhiều tiền lì xì.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vậy Tết năm nay đến nhà anh, Tết sang năm đến nhà em?"
Hai bên lần lượt.
Ai bảo nhà cô chỉ có một cô con gái chứ.
Quý Trường Tranh: "Đương nhiên là được."
Anh không có yêu cầu gì về phương diện này.
Sợ Mỹ Vân hiểu lầm chuyện năm đầu tiên anh một hai đòi về nhà chồng, anh bèn nói thẳng: "Năm đầu về ăn Tết, em là cô dâu mới, Miên Miên là trẻ con, đến lúc đó sẽ được nhận rất nhiều tiền lì xì nha."
Chỉ năm đầu mới có đãi ngộ này thôi.
Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Nghe hay đó."
Cô là rất tham tiền.
"Nhưng anh chắc chưa? Ngày mấy về Bắc Kinh?"
Nay đã 24 rồi, không tới mấy ngày nữa là sang năm mới.
Quý Trường Tranh: "Chậm nhất là ngày 28, chuyện bên này vẫn chưa giải quyết xong."
Thẩm Mỹ Vân bẻ tay tính toán: "Vậy còn bốn ngày nữa."
"Như vậy đi."
"Ngày mai anh đưa Miên Miên về thăm ba mẹ, về rồi cả nhà chúng ta sẽ đi Bắc Kinh."
Cô muốn đến chỗ cha mẹ một chuyến, tặng đồ tết cho cha mẹ là một.
Hai là phải thanh toán tiền hàng của Kim Lục Tử.
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Thời gian gấp gáp, chạy qua chạy lại có quá vất vả không?"
Thẩm Mỹ Vân ôm tay anh làm nũng: "Mất ba tiếng đi xe thôi mà, còn gần hơn thành phố Cáp nữa."
Tới thành phố Cáp thì tận bảy tiếng đó.
"Để em xem xem, nếu thật sự không được, lúc đó chúng ta gặp tại nhà ga, anh thấy sao?"
Quý Trường Tranh trước nay chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân.
"Vậy em phải chú ý an toàn, đừng quá mệt mỏi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Biết anh tốt nhất mà."
Quý Trường Tranh xoa mặt cô, hai người nửa nằm ở trên kháng, mùa đông Mạc Hà rất lạnh, hoạt động trên kháng là ấm áp nhất, dù không ngủ, nằm thôi cũng thoải mái.
"Lần này anh không đi được, em nói với ba mẹ một tiếng nhé, em đi với Miên Miên, đừng đi tay không, ngang qua cửa hàng bách hóa, rượu, thuốc lá, đường trắng, sữa bột, mạch nha, em tính mà mua."