"Cắt thành từng miếng nặng một cân, xát muối lên, bỏ vào bình, giữ ăn được một năm đó."
Đây là sự thật, người thời này không có tủ lạnh, cuối năm giết heo xong đều làm như vậy.
"Không đủ muối"
Trần Thu Hà vô thức nói: "Số muối lần trước con cho giờ còn mỗi ba gói thôi."
Thẩm Mỹ Vân: "Ướp trước đi, để con nghĩ cách."
"Ừ."
Sợ bên ngoài có người đi vào, Trần Thu Hà còn gọi một tiếng: "Lão Thẩm, anh và anh cả đến hợp tác xã cung ứng mua mấy bao muối về nha."
Bà ấy đang đuổi người ra chỗ khác.
Người đi rồi họ mới dễ xử lý, đúng không?
Thẩm Hoài Sơn đang sửa sang lại dược liệu, nghe thế thì ngac nhiên lắm, thầm nghĩ hồi sáng vào bếp còn thấy ba bao muối.
Sao lại không đủ?
Thế nhưng trước nay ông ấy quen nghe lời vợ, quyết đoán thả dược liệu xuống rồi nói với Trần Hà Đường đang chẻ củi bên ngoài: "Anh cả, đi thôi, hai chúng ta đi."
Ông ấy cảm thấy lý do mua muối này không đủ thuyết phục.
Bèn nói: "Anh bự con lại có sức, nếu thấy đồ gì tốt có thể xông lên tranh."
Trần Hà Đường nghe có lý, bèn thả búa xuống, lau mồ hôi, theo Thẩm Hoài Sơn xuống núi.
Ngay khi họ đi.
Cửa phòng bếp lập tức mở ra.
Thẩm Mỹ Vân thò đầu ra nhìn, thấy không có ai cô mới chạy vào phòng.
"Miên Miên??"
Trời lạnh, vừa đốt kháng vừa cho một nắm hạt thông Miên Miên để cho cô bé nằm trên kháng ăn vặt.
Không cho cô bé ra ngoài.
Miên Miên vểnh tai lên: "Mẹ?
"Xuống bếp, giúp mẹ và bà ngoại một tay."
Miên Miên ừ một tiếng nhảy xuống kháng, xỏ dép len bà ngoại móc riêng cho mình rồi chạy xuống bếp.
Cô bé vừa bước vào, Thẩm Mỹ Vân đã nhanh nhẹn nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, xoay người lại."
Trần Thu Hà hiểu, lập tức quay lưng, bà ấy nhớ kỹ lời con gái nói, cô phải ở chung với Miên Miên mới biến đồ ra được.
Thấy Trần Thu Hà quay lưng, Thẩm Mỹ Vân chỉ vào bình dưa muối bên cạnh rồi duỗi hai ngón tay.
Miên Miên hiểu ngay, tay nhỏ vung lên, hai cái bình dưa chua đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Được rồi, đi ăn hạt thông đi."
Miên Miên lắc đầu, ngồi trước mặt họ: "Xem mẹ cắt thịt."
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân không cản cô bé, xoa đầu cô: "Lạnh thì tự lên giường nhé?"
Nhiệt độ ở Mạc Hà đã là âm mười mấy độ.
Cô mặc hai chiếc áo bông mà còn thấy lạnh.
Miên Miên ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn.
Thẩm Mỹ Vân để ý cô bé nữa, nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, quay lại đi."
Trần Thu Hà ừ một tiếng, với sự hiện diện của con heo kia, hai cái bình dưa muối lớn này ngược lại không có gì bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân: "Hai chúng ta phân công, con giữ heo, mẹ cắt."
Đầu tiên là chia thành hai nửa, sau đó cắt phần còn lại thành từng miếng.
"Được rồi."
Một người ấn giữ, một người khác cầm đao đi bổ, đao phải bén nên mang cái rìu chẻ củi của Trần Hà Đường tới.
Một nhát rìu bổ con heo thành hai nửa, đập vào thớt kêu cái "bụp".
Miên Miên bị dọa đứng phắt dậy, vỗ ngực hoàn hồn, câu nói ra lại là: "Bà ngoại giỏi quá!"
Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà không khỏi nhìn con bé một cái, còn tưởng nó bị dọa.
Kết quả không chỉ không bị dọa, ngược lại còn khen.
"Con không sợ?" Trần Thu Hà tranh thủ hỏi một câu.
Miên Miên lắc đầu, mắt lấp lánh nói: "Ăn thịt."
Đến Miên Miên cũng biết, ăn được thịt là chuyện không hề dễ dàng.
Một con heo bự như vậy, sẽ có rất nhiều thịt để ăn.
Trần Thu Hà nghe thế thì phụt cười: "Được, tối làm thịt kho tàu, xương sườn bí đao cho con ăn."
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc.
Thẩm Mỹ Vân sắp đỡ không nổi, thúc giục bà ấy: "Mẹ, nâng một nửa này lên."
Dù có nửa con thôi nhưng vẫn nặng tám chín mươi cân đấy.
Nguyên cái đầu heo được giữ lại.
Cô vừa gọi, Trần Thu Hà lập tức hỗ trợ, nhác thấy bà ngoại cũng đỡ không nổi, Miên Miên chạy lại giơ tay lên
Ba người hợp lực nâng nửa con heo kia lên.
Đầu đầy mồ hôi.