Ba người không sức yếu, chút trọng lượng này gần như hao hết nửa cái mạng của họ.
"Chặt riêng đầu heo và móng heo ra, nướng đi."
"Lấy xương sườn ra, thịt heo cắt nhanh rồi ướp, phải làm xong trước khi ba về."
Tức phải làm xong trong vòng một tiếng đồng hồ.
Vừa nghe vậy, da đầu Trần Thu Hà lập tức căng như dây đàn: "Hiểu rồi."
Chặt đầu heo móng heo xuống đặt bên cạnh.
Một cái đầu heo mập, bốn cái móng heo mập mạp xếp kín nồi.
Còn lại là sườn, cầm rìu lóc sườn của của hai phần xuống.
Miên Miên chăm chú nhìn sườn, thèm chảy nước miếng: "Sườn kho tàu, sườn gạo nếp, sườn tỏi."
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô bé đã nghĩ ra vài cách ăn sườn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không khỏi bật cười: "Con thích ăn kiểu nào?"
Cô chặt một miếng sườn xuống, treo vào cái đinh trên thớt, phơi trước, khỏi chiếm chỗ.
Miên Miên: "Sườn gạo nếp."
Một muỗng gạo nếp mềm mại thoang thoảng mùi sườn, hu hu, chỉ nghĩ thôi đã thèm chảy nước miếng.
Thẩm Mỹ Vân búng tay một cái: "Sắp xếp xong rồi."
Nhất định phải làm bằng miếng sườn ngon nhất.
Trần Thu Hà ở bên cạnh nhìn cô một cái, vừa cắt thịt vừa cười: "Mỹ Vân?"
"Dạ?"
"Trông mặt con y chang hồi còn bé."
Thẩm Mỹ Vân dừng lại, bắt đầu đùa giỡn: "Hồi còn bé con cũng háu ăn như Miên Miên vậy hả?"
"Đương nhiên, khi đó - -"
Trần Thu Hà rơi vào hồi ức: "Con thích khoai lang nướng nhất, mỗi lần tới trước sạp bán khoai lang nướng, con đều làm tổ ở đó."
"Sau đó hễ khi nào mẹ được nhận lương là cứ giục mẹ mua lại quán khoai lang của người ta."
Nụ cười của Thẩm Mỹ Vân hơi cứng lại: "Con không nhớ."
"Đương nhiên rồi."
"Khi đó con còn chưa lớn bằng Miên Miên, mới bốn tuổi."
Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, treo một miếng sườn khác lên tường.
Còn lại là thịt mỡ nạc đan xen.
Cô và Trần Thu Hà mỗi người cầm một con dao phay, cắt tầm mười phút.
Cắt thịt heo thành những tảng vuông hơn một cân.
Chậu thịt mỡ còn lại vừa không cắt thành hình được vừa trắng bệch, cầm trên tay còn dinh dính.
Thẩm Mỹ Vân ghét bỏ nhíu mày, nhưng Trần Thu Hà lại rất thích, mắt bà ấy sáng lên: "Thịt mỡ này ngon lắm, nấu thành mỡ heo xào rau thơm, tóp mỡ còn có thể làm sủi cảo."
"Mỹ Vân, ngươi ướp thịt bỏ vào bình, để mẹ đi nấu thành tóp mỡ."
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân: "Nhỡ cậu về thì làm sao?"
Trần Thu Hà: "Nói bạn con gửi thịt heo tới, giờ đi rồi."
"Dù sao cậu con cũng không nói ra ngoài, ông ấy như ái hũ nút vậy."
Thẩm Mỹ Vân thấy khả thi: "Mẹ đi nói với cậu đi."
"Đương nhiên."
Trần Thu Hà nhìn miếng thịt mỡ trắng bóng, cô cố ý bóp một cái: "Thịt này chất lượng quá, nấu thành mỡ heo cũng thơm."
"May mà chúng ta ở giữa sườn núi, nếu ở dưới chân núi thì khó mà lọc dầu được."
Đó là sự thật.
Thịt heo thơm lắm, cứ xào tí thịt là mùi lại lan ra khắp nơi.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Nếu ở trong đội sản xuất, con không dám gióng trống khua chiêng vậy đâu.
Đúng.
Trần Thu Hà nhóm bếp, đối với người lúc đầu không biết nhóm lửa như nàng mà nói, giờ nó đã là một chuyện quá đỗi quen thuộc.
Thấy lửa đã lớn, bà ấy giao kìm lửa cho Miên Miên: "Trông lửa giúp bà ngoại, nếu củi cháy hết thì nhớ đun thêm nhé?"
"Dùng kẹp gắp đun vào, không được dùng tay nhớ chưa? Dễ bị bỏng."
Miên Miên ừ một tiếng: "Bà ngoại, con biết nhóm lửa, ở nhà con thường xuyên nhóm lửa giúp mẹ."
Trần Thu Hà bất ngờ, bà ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Việc nên dạy con đều dạy rồi."
Cô thương Miên Miên, nhưng không có nghĩa là thương đến mức để con bé dốt đặc cán mai trong mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Trần Thu Hà thở dài: "Con giỏi dạy con hơn mẹ."
Năm đó lúc Mỹ Vân còn nhỏ, bà ấy không muốn cho Mỹ Vân đi làm những việc này, gần như nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, vừa bôi đều muối lên thịt vừa nói: "Cuối cùng vẫn phải tự mò mẫm đấy thôi."
"Học hỏi mẹ và tự tìm kinh nghiệm cho bản thân."