Trần Thu Hà nghe thế, tay bóc hành tây khựng lại, nhìn Mỹ Vân ước chừng vài giây.
"Mẹ đã nói con thông minh lanh lợi, biết tính toán, biết học hỏi, con còn không cho mẹ nói."
"Đúng rồi chứ gì nữa."
Dù sao từ chuyện Mỹ Vân nuôi con là có thể nhìn ra, cô thông minh hơn bà ấy nhiều.
Thẩm Mỹ Vân chà xong một miếng thịt rồi cầm miếng tiếp theo lên chà tiếp. Tay lạnh như băng trộn ướp với muối, sau một lát cô thấy tay mình như chết lặng.
Mười ngón tay mảnh khảnh, màu đỏ tươi đẹp chói mắt.
Cô xoa xoa tay, tiếp tục: "Dù sao trong mắt mẹ, con thế nào cũng là tốt nhất."
Đó là sự thật.
Trần Thu Hà nghe vậy, bà ấy gật đầu như thật: "Luôn là tốt nhất."
Bà ấy nhanh chóng cắt một đống hành tây, thấy nồi đã sôi thì đổ một chậu thịt mỡ vào.
Xèo một tiếng.
Thịt mỡ màu trắng lập tức cuộn lại rồi biến thành màu vàng nhạt.
Theo tiếng xèo xèo trong nồi, mùi mỡ heo cũng tràn ngập cả phòng.
Miên Miên hút nước miếng, kiễng mũi chân muốn nhìn, kết quả lại bị Trần Thu Hà ngăn lại: "Đừng, dầu đang bắn tung tóe, con tránh xa một chút, lát nữa làm xong bà ngoại múc cho con một chén, rắc muối lên, cắn vào miệng giòn tan."
Bà ấy không nói còn đỡ, nói vậy Miên Miên càng thèm.
Dọn một khúc gỗ ngồi cạnh bếp, chăm chú nhìn dầu bắn tung tóe trong nồi.
Thẩm Mỹ Vân sợ dầu bắn lên mặt cô bé, Miên Miên lanh lẹ đội mũ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt.
"Mẹ, con vậy được chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cẩn thận một chút, đừng để bị dầu bắn vào người."
Nói xong nhìn Trần Thu Hà, Trần Thu Hà hiểu ý con gái mình: "Lúc nấu mẹ bỏ tay áo xuống che đỡ rồi."
Tay vớ lấy một cái túi lưới, thỉnh thoảng lật thịt mỡ chìm dưới chảo lên.
Thịt mỡ vừa xuống chảo nên chưa chín lâu, ra dầu không nhiều.
Muốn chiên thành tóp mỡ khô, ít nhất phải hơn mười phút.
Bên Thẩm Mỹ Vân cũng đầy một vò thịt muối, hơn hai mươi tảng còn lại thì đổ muối lên thớt luôn cho nhanh.
Đặt thịt đã cắt sẵn lên trên, chà qua hai mặt rồi ném vào bình.
Một hơi ướp hơn mười tảng, để lại năm tảng tươi dùng ăn Tết.
Trừ đầu heo, đùi heo, thịt mỡ và sườn, số còn lại ướp thành thịt muối nên không đầy bình thức hai.
Xâm xấp nửa bình.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, còn trống hơn nửa thì phải làm sao?"
Suy cho cùng vẫn là một cô gái, gặp chuyện gì cũng thích tìm mẹ.
Trần Thu Hà quay đầu nhìn: "Không sao, không ảnh hưởng, con cứ đậy nắp lại là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đậy nắp lại rồi niêm phong thêm một lớp màng nhựa.
Đẩy bình vào cất dưới thớt.
Cái bình đựng thịt này ít nhất hơn một trăm cân, Miên Miên thấy Thẩm Mỹ Vân đẩy không nổi thì đứng lên giúp.
Một người kéo, một người đẩy.
Một hồi lâu bình cũng chưa di chuyển được bao xa.
"Cứ để đó, lát nữa mẹ làm."
Trần Thu Hà không thể rời tay, đành nói như vậy.
Bên ngoài.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường mua muối về, vừa lên núi, mũi Trần Hà Đường đánh hơi rất nhanh: "Hình như anh ngửi được mùi thịt."
Thẩm Hoài Sơn ôm hai bao muối: "Đội sản xuất hôm trước mới giết heo, anh ngửi thấy mùi thịt cũng là bình thường."
Trần Hà Đường định nói, lúc ngang qua đại đội sao không ngửi thấy.
Nhưng thấy Thẩm Hoài Sơn có vẻ không hứng thú gì với chuyện này, đành nuốt những lời còn lại xuống.
Càng đi lên núi, mùi thịt càng rõ ràng.
Lần này, Thẩm Hoài Sơn cũng phát hiện không đúng, ông ấy ngửi ngửi, luôn cảm giác mùi thịt là từ trên núi truyền xuống.
Ông ấy vô thức nói: "Hình như nhà chúng ta đang làm thịt?"
Trần Hà Đường: "Phải không?"
Hai người bước nhanh hơn.
Lúc đứng ở rào tre ngoài sân, mùi thơm càng rõ ràng.
"Đúng là nhà mình mà."
Ống khói trong bếp bốc khói, càng đến gần mùi thịt càng nồng.
Hai người bước nhanh hơn.
Vừa vào bếp thì thấy Mỹ Vân và Miên Miên đang hì hục đẩy bình.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường liếc nhau, hai người bước nhanh vào: "Để anh."