"Sau đó trời lạnh, tuyết lớn phủ kín núi, tụi con không lên Thanh Sơn nữa."
Ông Quý hiểu: "Thế thì thôi."
Hơi thất vọng, dù sao chút ngũ vị tử trong nhà đều bị mấy tên già kia chia sạch rồi.
Cũng trách ông ấy, lúc đó sướng mồm sướng miệng ra ngoài đắc ý khoe khoang một phen, quay ngoắt lại đám kia đã tới tận cửa.
Ông một phần tôi một phần, gắng lắm mới để lại cho ông ấy một ít.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Thế này đi, ba, mùa thu năm sau con và Trường Tranh sẽ lên Thanh Sơn một chuyến, đặc biệt hái một ít ngũ vị tử về cho ba."
Chỉ có Thanh Sơn mới có thứ này.
Nghe thế, mắt ông Quý sáng lên: "Ba trả tiền cho tụi con!"
Không để họ chạy tới chạy lui không công.
Thẩm Mỹ Vân định nói không cần, Quý Trường Tranh lại gật đầu: "Đến lúc đó ba tính rồi quyết định đi."
Anh cả Quý Trường Đông cũng nói: "Trường Tranh, Mỹ Vân à, lần trước các em gửi về..."
Nói ra hơi xấu hổ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đồng thời nhìn sang.
"Hầy, anh cả anh có nói không, anh không nói em nói."
Cậu hai nhà họ Quý là người hấp tấp, lập tức nói như pháo nổ: "Cây cỏ có chấm vàng trên lá ấy, em còn không?"
Hiệu quả không chê vào đâu được.
Quý Trường Tranh: "?"
Vẻ mặt mờ mịt.
Thẩm Mỹ Vân như nghĩ tới cái gì, cô đoán: "Hoàng Kim Thảo?"
Nghe vậy, cậu hai nhà họ Quý lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng là nó đó."
"Còn không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng phải chờ đến mùa thu."
Lần này, cậu hai nhà họ Quý hơi thất vọng: "Thế thì phải đợi hơn nửa năm nữa."
Ngày mai mới sang năm mới.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Nếu anh sốt ruột, em và Quý Trường Tranh về doanh đội sẽ đến nông trường gần Thanh Sơn hỏi thăm xem có hàng tồn kho không, nếu có em sẽ mua một ít gửi về cho anh."
Có lẽ cô đã biết tại sao đối phương lại chấp nhất Hoàng Kim Thảo như vậy.
Ở địa phương Hoàng Kim Thảo còn có một cái tên khác là La Oai Oái.
Sao lại gọi như vậy?
Buổi tối đàn ông lên giường là biết.
Nó coi như là thần đan diệu dược của cánh đàn ông.
Chẳng trách - -
Cậu hai Quý hơi xấu hổ, cậu ta xoa tay: "Làm phiền em dâu."
"Em hỏi giúp anh là bao tiền, đến lúc đó anh gửi một thể cho em."
Mấy thứ này thật ra không đắt, Thẩm Mỹ Vân không thèm tính toán nhưng Quý Trường Tranh gật đầu thay cô.
"Mua bao nhiêu báo bấy nhiêu?"
Quý Trường Tranh hỏi.
"Đương nhiên."
Cậu hai Quý vỗ ngực: "Phí chạy chân của em dâu nữa, đâu thể để em ấy chạy không công chứ."
Quý Trường Tranh nhướng mày cười: "Thế mới phải chứ, cứ giao cho tụi em, bảo đảm có hàng cho anh."
Ông Quý nói một câu: "Còn có quả đỏ phơi khô kia nữa."
Ông ấy không rõ có phải tên là ngũ vị tử không.
Quý Trường Tranh: "Nếu hỏi được, con sẽ mua hết một lượt."
Nghe vậy, mắt Cố Tuyết Cầm sáng lên: "Còn nhân sâm thì sao? Đan sâm thượng hạng?"
Chị ta vừa hỏi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quý Trường Tranh âm thầm ngăn cản: "Chị dâu, chị muốn loại nhân sâm nào?"
Trước kia anh rất tôn kính chị dâu, nhưng sau chuyện của Quý Minh Viễn, anh không còn nhiệt tình như xưa nữa.
Cố Tuyết Cầm là người thông minh, lập tức nghe ra sự thờ ơ trong lời nói của chú nhỏ, nhưng vì ba, chị ta vẫn cố gắng.
"Chị thấy cây nhân sâm lần trước Mỹ Vân tặng cho ba mẹ khá tốt, to bằng đó là được."
Cái này...
Cản phòng lại im lặng.
Quý Trường Đông muốn kéo Cố Tuyết Cầm nhưng lại bị Cố Tuyết Cầm gạt ra: "Trường Tranh, Mỹ Vân, chị nhờ hai đứa, ba ruột chị đang bị tai biến, bác sĩ nói cần nhân sâm để chữa bệnh cho ông ấy."
"Chị cậy hai đứa."
Chị ta đi hết hiệu thuốc lớn ở Bắc Kinh, cây sâm rừng già loại tuổi đời mấy trăm năm mà Mỹ Vân mang về hầu hết đều là bảo vật trấn cửa, không ai chịu bán cả.
Chị ta còn nhờ quan hệ chạy đến chợ đen, nhưng nhân sâm tìm được đều có phẩm chất rất kém cỏi.