Toàn là hàng mấy chục năm, tốt nhất cũng hơn một trăm năm, quả thật kém hơn loại Mỹ Vân tặng cho ông Quý bà Quý nhiều.
Nếu chưa gặp được loại tốt, chị ta sẽ chấp nhận loại kém hơn, nhưng đã gặp được hàng ngon rồi thì ai chịu chắp vá bằng hàng thứ phẩm nữa?
Thẩm Mỹ Vân hiểu lời Cố Tuyết Cầm, Quý Trường Tranh cũng hiểu.
Bà Quý muốn ngăn Cố Tuyết Cầm nhưng lại bị Quý Trường Tranh xua tay cắt ngang.
Anh nhìn Cố Tuyết Cầm: "Chị muốn nhân sâm chất lượng tốt như của ba mẹ à?"
Cố Tuyết Cầm chần chừ gật đầu rồi giải thích thêm.
"Ba chị bị tai biến tương đối nghiêm trọng, nhân sâm ít tuổi sợ là không có tác dụng."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Em có thể về hỏi giúp chị, nhưng không đảm bảo mua được loại lâu năm giống vậy."
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Trường Tranh, người khác không biết nhưng Quý Trường Tranh biết.
Trong tay cô còn có rất nhiều nhân sâm.
Hơn nữa không hề kém cạnh nhánh nhân sâm cô tặng cho ông bà Quý.
Nhánh nhân sâm lâu đời nhất cô còn giữ đây.
Không cho ai hết.
Nhưng lúc này Quý Trường Tranh lại như không biết.
Sau khi Quý Trường Tranh chú ý tới ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân, anh nháy mắt mấy cái ý bảo cô đừng lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân quyết định nghe Quý Trường Tranh, không xen lời. Đúng lúc trên bàn có một đĩa hạt dưa, cô tiện tay hốt một nắm.
Tanh tách.
Tất cả mọi người nhìn theo.
Thẩm Mỹ Vân nhổ vỏ hạt dưa: "Nhìn con làm gì? Tiếp tục đi."
Cố Tuyết Cầm nghe được đáp án lập lờ nước đôi của Quý Trường Tranh, thật ra chị ta không quá hài lòng, toan nói thêm.
Tanh tách.
Cố Tuyết Cầm: "?"
Chị ta định nói gì vậy?
Chị ta nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân tưởng chị ta muốn ăn nên đưa qua một nắm: "Hạt dưa nguyên vị ngon lắm."
Cố Tuyết Cầm: "..."
Chị không muốn ăn hạt dưa, chị ta có việc.
"Không ăn à?"
"Tiếc quá, em ăn tiếp đây."
"Mỹ Vân, cho mẹ một nắm."
Bà Quý tham dự vào, Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, đưa cho bà ấy một nắm hạt dưa nguyên vị, hai người cùng ăn cùng xem.
"Tiếp tục đi? Không phải đang nói chuyện nhân sâm sao?"
Tiếp tục như nào nữa.
Cố Tuyết Cầm nghẹn một bụng lửa nhưng không trút được, suy cho cùng chị ta đang là người nhờ vả.
Chị hít sâu một hơi, tranh thủ nói xong trong một lần.
"Là thế này, Trường Tranh, em ráng hỏi giúp chị, ba chị có khỏe được hay không đều dựa vào em."
Quý Trường Tranh: "Đừng, chị dâu, trách nhiệm quá nặng nề, em không gánh nổi."
"Vẫn là câu nói kia, em có thể giúp chị hỏi, nhưng không ai đảm bảo sẽ thành công."
Cái này...
Cố Tuyết Cầm còn muốn nói gì, lại bị Quý Trường Đông cản: "Cứ vậy đi, Trường Tranh, làm phiền em rồi."
"Nếu tìm được nhân sâm, em cứ gửi điện bảo hoặc gọi điện thoại về cũng được, chuyện tiền nong đến lúc đó anh chị thanh toán hết cho em."
Cố Tuyết Cầm bất mãn, tiền bạc gì nữa?
Nhưng nếu chồng đã mở miệng, chị ta cũng không tiện công khai phản bác chồng mình.
Nên đành nhịn xuống.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đến đây, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô ăn hết hai hạt dưa cuối cùng, nói với bà Quý: "Mẹ, con đi rửa tay nhé."
"Miên Miên có đi không?"
Miên Miên đang chơi với đám con cháu nhà họ Quý rồi.
Cô gật đầu: "Em đi rửa tay."
Chỉ chốc lát sau, Quý Trường Tranh cũng vào.
Anh nghe bên trong đã xong nên mới theo vào, mở vòi nước rửa tay.
"Sao anh lại nói như vậy?"
Quý Trường Tranh dùng xà phòng Hải Đăng, cẩn thận rửa sạch rồi nói: "Có anh ngăn lại thì em đỡ bị phiền hơn."
Không thích nói xấu sau lưng người khác nên anh chỉ khái quát một câu đơn giản: "Chị dâu là kiểu người càng được nhân nhượng thì càng thích lấn tới."
Vậy nên từ lúc nói mang Hoàng Kim Thảo và Ngũ Vị Tử về, anh đã đề nghị đòi tiền.
Phòng tiểu nhân.
Không phòng quân tử.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Anh đáo để thật đấy."