Lúc này hai vợ chồng mới kết hôn, tình cảm tốt thật.
Không giống cô ấy và chồng mình, nằm trên giường mà không nói được hai câu.
Trong phòng.
Bà Quý mở tủ quần áo có gắn gương to ra, quần áo gần như chất đầy cả tủ.
Mắt Miên Miên sáng lên, lâu rồi cô bé không thấy nhiều quần áo đẹp như vậy.
Bà Quý lấy một bộ ra trước, áo bông nhung màu xanh da trời, bên trên in đám mây màu trắng, dáng cổ đứng.
"Con thử cái áo bông này xem?"
Bà ấy cố ý chạy đến hai cái tiệm may để tìm cho ra loại vải có màu sắc tươi sáng này.
Miên Miên thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bé gật đầu, thuận thế cởi bỏ nút áo bông trên người mình.
Bà Quý lập tức giúp cô bé mặc nó rồi cẩn thận cài nút áo lại.
Khá vừa vặn, tay áo chỉ hơi dài một chút, bà ấy xắn tay áo lên tầm một tấc.
Giờ thì ổn ròi tốt rồi.
"Con soi gương đi."
Bà Quý bảo Miên Miên soi gương rồi quan sát một lát: "Bà luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó."
Nói xong, bà ấy đi mở tủ quần áo của mình, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng.
"Quấn cái này lên cho bà xem."
Quả nhiên...
Áo bông màu xanh da trời viền mây thuần khiết nhấn thêm một chiếc khăn quàng cổ lông xù màu trắng.
Miên Miên như một nàng tiên nhỏ trong sáng và ngây thơ.
Bà Quý cực kỳ hài lòng: "Đi thôi, ra ngoài cho mọi người xem."
Quả nhiên, sau khi Miên Miên mặc bộ trang phục này bước ra, người lớn trẻ nhỏ có mặt đều không khỏi kinh ngạc.
Ai cũng biết Miên Miên rất xinh, nhưng khoảnh khắc này vẻ xinh xắn ấy càng được phóng đại vài lần.
Cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, lông mi cong dài, đôi mắt to long lanh và khuôn miệng hồng hào.
Cô bé rất hợp với màu xanh da trời, như thể được bầu trời tinh khiết bao phủ.
"Đẹp." Quý Trường Đông là người đầu tiên khen: "Bộ quần áo rất hợp thời trang, như búp bê trên TV."
"Ba cũng thấy vậy, con bé này giống mẹ nó, rất xinh."
Anh cả Quý cũng nói một câu.
"Cuối cùng con cũng hiểu tại sao mẹ cứ mong mỏi có một đứa con gái."
Một cô bé trắng trẻo, thơm tho, mềm mại nhìn họ với đôi mắt to tròn lấp lánh.
Ai mà chịu nổi.
Họ cũng vậy.
Miên Miên nhận lời khen, cô bé rất vui, tay cầm vạt áo bông mới nhào vào lòng Thẩm Mỹ Vâng như một chú bướm nhỏ.
"Mẹ, con có đẹp không?"
Cô bé quan tâm ý kiến của Thẩm Mỹ Vân nhất.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đẹp như tiểu tinh linh."
Nghe thế, Miên Miên hài lòng, cô bé xoay một vòng, khoe khoang: "Trong phòng còn có rất nhiều quần áo."
"Thay thử bộ khác nhé?"
Thẩm Mỹ Vân vừa đề nghị, Miên Miên đã kéo bà Quý đi: "Bà nội, chúng ta vào phòng thay quần áo."
"Thay bộ khác nhé."
Cô bé nhấn mạnh.
Bà Quý đương nhiên là đồng ý, kế tiếp là một bộ áo bông màu đỏ thẫm, quần màu xanh thẫm.
Người ta nói, đỏ phối với xanh trông hơi tục.
Nhưng với Miên Miên thì khác, cô bé đẹp như búp bê trong tranh Tết.
Bộ cuối cùng là váy nhung đỏ, khoác thêm một chiếc áo lông cừu màu trắng.
Là phiên bản đặc biệt dành cho trẻ em.
Lúc Cố Tuyết Cầm nhìn thấy bộ quần áo này, ánh mắt chị ta lập tức thay đổi: "Mẹ, đừng nói mẹ tìm thợ may Dương làm nó đấy nhé?"
Bà Quý bất ngờ: "Con thật tinh mắt."
"Mẹ mua ở nó cửa hàng Hoa kiều." Nghe nói các cô gái quý tộc nước Nga đều mặc như vậy.
Cố Tuyết Cầm tuy cũng thích Miên Miên, thích trẻ con xinh đẹp, nhưng chị ta càng tiếc tiền.
"Bộ đồ này không rẻ phải không?"
Cả nhà đồng loạt nhìn sang.
Bà Quý ừ một tiếng, ngồi xổm xuống, giúp Miên Miên sửa sang lại cổ áo: "Chỉ tốn một tháng lương hưu của ta."
Mọi người: "..."
Tiền lương hưu của bà Quý không thấp, còn cao hơn Quý Trường Tranh.
Nhưng bà ấy đã tiêu hết chỉ để một bộ quần áo này, còn chưa tính vé phiếu các thứ nữa.
Dù là Thẩm Mỹ Vân cầm trong tay mấy ngàn đồng cũng thấy tiếc, cô hít một hơi: "Mẹ, Miên Miên đang tuổi ăn tuổi lớn, bộ quần áo này chỉ mặc vừa một mùa đông thôi, sang năm sẽ bị chật đấy."