Cha mẹ nuôi con đều biết, con cái lớn nhanh như thổi, nếu muốn một bộ quần áo trông đẹp và vừa vặn thì nên mặc đúng kích cỡ.
Hai tháng đổi một bộ.
Năm đầu tiên sẽ ngắn một đoạn.
Bà Quý sửa sang cho Miên Miên xong, không trả lời vấn đề này mà hỏi Thẩm Mỹ Vân và mọi người.
"Đẹp không?"
Áo khoác lông cừu màu trắng phối với một chiếc váy công chúa lông nhung đỏ, khuôn mặt tinh xảo chói mắt, xinh đẹp như búp bê.
Tất cả mọi người ở đây đều không nói nổi chữ xấu.
Vì thế đều gật đầu: "Đẹp."
Bà Quý: "Là vậy đó."
Bà ấy rất bình tĩnh: "Thời điểm trẻ con đáng yêu nhất chỉ có hai năm này thôi, bỏ lỡ hai năm này, con có ăn diện cho nó bao nhiêu đi nữa cũng không còn đáng yêu rồi."
Bà ấy hiểu hơn ai hết.
Bây giờ nếu không tiêu tiền mua quần áo, sau này con bé trưởng thành, dù có mua cũng không mặc ra cảm giác đó.
"Nhưng mà..."
Cố Tuyết Cầm không khỏi nói: "Mẹ, bộ quần áo này chiếm gần một tháng sinh hoạt phí của nhà chúng ta rồi."
Bà Quý liếc mắt, nhìn thoáng qua cổ tay cô ta: "Chiếc đồng hồ trên tay con cũng là sinh hoạt phí một năm của nhà chúng ta đấy."
Cái này...
Cố Tuyết Cầm định nói sao mà giống nhau được.
Nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo của mẹ chồng, cô ta không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô ta tìm cớ: "Dù là Minh Thanh, con cũng không nỡ mua quần áo đắt như vậy cho nó."
Đây là giảo biện.
Ngoài sáng trong tối nói bà Quý thiên vị, chỉ mua cho Miên Miên, không mua cho mấy đứa cháu khác.
Bà Quý nắm tay Miên Miên đi tới trước mặt mấy anh trai.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm."
"Dẫn ra ngoài có nở mày nở mặt không?"
Đám nhóc nhà họ Quý đồng loạt gật đầu, mắt sáng ngời: "Em gái tụi con xinh đẹp nhất!"
Dẫn ra ngoài ai cũng hâm mộ chúng hết.
"Đáng tiêu tiền không?"
"Đáng!"
Mấy đứa nhỏ trăm miệng một lời.
Vì vậy, bà Quý quay đầu nhìn Cố Tuyết Cầm: "Con xem, người lớn không thành vấn đề, bọn nhỏ cũng không thành vấn đề, chỉ có dì lớn là con mới có vấn đề."
"Nếu thích so đo thì mang đồ của nhà họ Quý về nhà mẹ đẻ con đi cho công bằng."
"Con một năm ít bào tiền cho đứa cháu trai kia của con thì mua vài bộ quần áo đẹp cho Minh Thanh đâu có khó."
Nhà họ Quý không thiếu chút tiền ấy, nhưng không thích nổi cái cách suy nghĩ của Cố Tuyết Cầm.
Nhất là sau khi Minh Viễn xảy ra chuyện, tư tưởng của Cố Tuyết Cầm cũng càng ngày càng hẹp hòi.
Bị mẹ chồng mình vạch mặt trước mặt nhiều người như vậy, Cố Tuyết Cầm vô cùng chật vật.
Chị ta giúp nhà mẹ đẻ thật.
Nhưng con gái nào gả đi mà không giúp nhà mẹ đẻ chứ?
Mẹ có cần phải chà đạp lên thể diện của chị ta thế không?
Cố Tuyết Cầm tức giận giậm chân, quay người đi vào phòng.
Quý Minh Thanh muốn đuổi theo thì bị bà Quý ngăn lại, giọng bà rất bình tĩnh: "Hai năm nay mẹ con hồ đồ lăm, không phân biệt được trong ngoài và chủ thứ, con mới là con ruột của bà ấy, bà ấy cầm đồ của con đưa cho anh họ con, con có nghĩ tới, rốt cuộc ai là người bị thua thiệt không?"
Quý Minh Thanh dừng bước, sang năm mới cậu bé đã mười bốn tuổi.
Cậu bé đương nhiên biết mỗi lần mẹ tiếp tế nhà cậu là mỗi lần đồ của anh trai và mình bị cướp mất.
Rõ ràng tiền lương của ba cũng không thấp.
Nghĩ đến đây.
Quý Minh Thanh rốt cuộc không đuổi theo.
Cậu bé không nhúc nhích, Quý Trường Đông tự nhiên cũng không nhúc nhích: "Được rồi, xem xong rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mọi người thuận thế giải tán.
"Em gái Miên Miên..."
Quý Minh Phương đi tới, lắp bắp nói: "Mai là ba mươi, em mặc bộ áo khoác lông cừu này ra ngoài chơi với anh được không?"
"Anh có bạn bè mới về đây."
Thằng bé muốn dẫn em gái ra ngoài khoe khoang một phen.
Miên Miên suy nghĩ rồi quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con mặc được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Quyền quyết định ở con."