"Được rồi, ngày mai em sẽ mặc áo khoác lông cừu."
Quý Minh Phương nghe được kết quả này thì vui mừng khôn xiết.
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con."
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười lắc đầu.
Buổi tối sau khi con bé đi ngủ.
Cô nằm trong lòng Quý Trường Tranh, nhỏ giọng nói: "Mẹ hào phóng thật."
Thời đại ngày nay dám bỏ ra mấy chục đồng mua một bộ quần áo, nói thật, bản thân Thẩm Mỹ Vân chưa chắc làm được.
Dù sao hiện giờ tiền rất có giá, ba phân tiền mua cái trứng gà, mười đồng tiền đủ nửa tháng sinh hoạt.
Mà bà Quý ra tay đã tiêu hết sinh hoạt phí nửa năm của người bình thường.
Quý Trường Tranh ôm vợ thơm ngào ngạt, tâm trạng cũng tốt: "Mẹ giàu, mẹ có tiền."
"Mùng một đầu năm em chúc Tết bà ấy, lúc đó mới gọi là được cho đồ tốt."
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu để anh dẫn vợ con về nhà ăn tết.
Có trợ cấp của ba mẹ, khụ khụ!
Cuộc sống của họ trong năm tới sẽ rất dễ chịu.
Còn "ăn bám cha mẹ đáng xấu hổ"?
Quý Trường Tranh không thèm quan tâm, dù sao anh là con trai của nhà họ Quý, được cả nhà yêu thương mà.
Quen là được.
Thẩm Mỹ Vân chưa từng gặp kiểu người này, cô trợn mắt.
Quý Trường Tranh nói một cách đương nhiên: "Năm đó mẹ hứa, nếu anh kết hôn, của cải của bà đều cho anh."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sự bất công này.
Mẹ chồng cô làm được.
*
Sáng sớm hôm sau, mới hơn sáu giờ bọn nhỏ đã thức dậy.
Ngõ nhỏ bên kia bắt đầu đốt pháo, ầm ĩ không ngủ được.
Thẩm Mỹ Vân chui vào chăn cũng vô dụng.
Tiếng pháo này lập tức xua đi cơn buồn ngủ của Miên Miên, cô bé quấn chăn: "Mẹ, con phải dậy thôi."
Cô bé muốn mặc quần áo đẹp để đi chơi.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô hoàn toàn không muốn cử động, lạnh quá, ổ chăn đã phong ấn cô.
Cô không muốn thoát khỏi ổ chăn ấm áp.
Thân là chồng, Quý Trường Tranh rất hiểu, anh cuộn Miên Miên bằng một chiếc chăn nhỏ và ôm ngang lên.
"Ba ôm con đi tìm bà nội."
Miên Miên: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thấy một lớn một nhỏ đều nhìn mình, Quý Trường Tranh không chút xấu hổ: "Bà nội con thích ăn diện cho cháu gái, vừa khéo con đang có nhu cầu."
"Hai người đạt tới sự cân bằng cung cầu."
Miên Miên: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quên đi, sao cũng được, cô không phải ra ngoài là được.
Chờ Quý Trường Tranh ôm Miên Miên rời đi, Thẩm Mỹ Vân ngủ tiếp.
Bên kia.
Sáng sớm bà Quý vừa thấy bé con ngái ngủ, thơm tho mềm mại thì mắt sáng bừng.
Người già ngủ không sâu nên bà ấy lập tức khoác áo bông ngồi dậy.
Bà ấy còn khen Quý Trường Tranh một câu: "Vẫn là con hiểu mẹ con."
Bà ấy thích ăn diện cho các bé gái.
Đó là giấc mơ đến muộn hàng thập kỷ.
Cuối cùng cũng thành hiện thực.
Quý Trường Tranh cười cười: "Đó là đương nhiên."
"Mẹ, giao cháu cho mẹ nhé, con và Mỹ Vân ngủ thêm một giấc."
Đây mới là mục đích thực sự của anh.
Bà Quý không hề tức giận, xua tay: "Đi đi, đi đi."
"Giao con bé cho mẹ là được."
Vì vậy, sáng sớm ba mươi, trời còn chưa sáng.
Bà Quý luôn nghiêm túc đầu tiên là thay quần áo cho Miên Miên, sau đó lấy cái lược gỗ của mình ra.
"Con muốn kiểu tóc nào?"
Miên Miên suy nghĩ: "Một bím bên trái, một bím bên phải, nửa phần dưới xõa tóc ra như công chúa."
Cái này làm khó bà Quý.
Bà ấy chưa thấy kiểu này bao giờ.
"Hay là con buộc thử cho bà nội xem?"
Miên Miên ừ một tiếng, vừa tết mấy sợi tóc ít ỏi của ông Quý lại vừa dạy.
"Là thế này, rẽ tóc ra, buộc một cái đuôi ngựa thấp bên trái, bên phải làm tương tự, bện hai cái lại rồi để xõa phần tóc bên dưới."
Ông Quý: "..."
Thứ gì hiếm cũng quý.
Tổng số sợi tóc trên đầu ông ấy còn chưa tới một trăm đâu.
Giờ hết chải rồi túm, bị Miên Miên nhổ sạch rồi.
Nhưng thấy một già một trẻ hào hứng như vậy, ông ấy nhịn.