Thôi vậy, cả đời này ông ấy không thể ngẩng cao đầu vì không sinh được con gái.
Nhịn.
Còn có thể làm gì đây?
Vì thế, trong quá trình Miên Miên giảng dạy, bà Quý học đến đâu thực hành đến đó, nửa giờ sau, như nguyện ra lò cho Miên Miên một bím tóc công chúa.
Không phải khen chứ kiểu tóc phối với chiếc áo khoác lông cừu kia trông rất tao nhã, giống như một công chúa nhỏ kiêu căng.
Bà Quý nhìn đi nhìn lại: "Kiểu tóc đẹp quá, Miên Miên, sao con biết làm vậy?"
Miên Miên cười ngọt ngào: "Mẹ con dạy đó."
Bà Quý thầm nghĩ, con dâu của mình khéo tay thật.
Sau khi làm xong tất cả công đoạn và rửa mặt thì đã bảy giờ, bảy giờ sáng mùa đông trời còn chưa hửng nắng.
Đồng chí Trương nấu bữa sáng xong, đang định gọi bà Quý ra ăn.
Kết quả -
Bà Quý chắp tay sau lưng, dắt Miên Miên: "Tiểu Trương à, sáng nay chúng ta không ăn ở nhà nữa, tôi dắt cháu ra ngoài ăn."
Cháu gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải dẫn ra ngoài khoe rồi.
Đừng nói mấy đứa nhỏ nhà họ Quý, bà Quý cũng không thoát khỏi sự mê hoặc này.
Đồng chí Trương: "..."
Đó!
Người ta nói càng lớn tuổi càng như một đứa trẻ quả thật không sai.
Vì thế, khi những người khác trong nhà ăn sáng, bà nội Quý dẫn Miên Miên ra ngoài.
Bà ấy vốn chỉ định lén dẫn Miên Miên đi một mình nhưng trùng hợp Quý Minh Phương dậy đi tiểu.
Vừa thấy em gái ăn mặc như tiên nữ, thằng bé tỉnh hẳn.
"Em gái, bà nội, hai người chờ con một lát."
Mặc một cái áo bông rồi đuổi theo.
Nhưng so với Miên Miên dậy chuẩn bị tươm tất từ sớm, Quý Minh Phương lại có vẻ qua loa.
Mới tỉnh ngủ không kịp rửa mặt, khóe mắt còn ghèn, vì quá vội nên cúc áo cũng chưa cài xong.
Cúc này cài lỗ kia.
Quần áo xộc xệch.
Bà Quý: "..."
Cay mắt!
Nếu không sao bà ấy lại không thích con trai chứ, bất kể là con trai hay cháu trai đều giống nhau, lem nha lem nhem.
Rửa ráy sạch sẽ xong, không bao lâu lại bẩn.
Bà ấy thở dài cài nút áo cho cậu, dặn dò: "Minh Phương, con đi rửa mặt đi, bà và Miên Miên ở ngoài chờ con."
Bà ấy dắt Miên Miên như dắt tiểu công chúa, qua dắt Minh Phương thì như dắt chó lạc.
Dù có là thị vệ thì bà ấy phải đánh giá đứa nhỏ này không vệ sinh.
Quý Minh Phương không nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của bà nội, thằng bé gật đầu: "Chờ con nhé."
"Không được lừa con."
Quay đầu mở vòi tạt mấy cái liền, vòi nước vốn đóng băng đã được đồng chí Trương dậy sớm làm tan ra bằng nước ấm.
Nhưng nước trong vòi vẫn lạnh cứng người.
Quý Minh Phương nhe răng: "Lạnh quá."
Thằng bé rùng mình, lấy tay áo lau sơ mặt rồi chạy lên.
"Bà nội, cháu nhanh lắm đúng không."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cún nhỏ đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn cười toe toét.
Bà Quý: "..."
"Con theo bà đi." Quay đầu nhìn Miên Miên rửa mắt.
Ra khỏi cổng nhà họ Quý, ngõ nhỏ sáng sớm náo nhiệt như chợ, có người mặc áo bông liền mũ bưng bô xếp hàng trước cửa nhà vệ sinh công cộng.
Có người mua bánh quẩy nước đậu, tay bưng cốc sứ chầm chậm về nhà.
Tuy nhiên, không ai trong số này bắt mắt bằng bà Quý, sáng sớm dẫn một tiểu tiên đồng ra dạo phố.
Hàng xóm vốn đang nói chuyện rôm rả lập tức yên tĩnh.
Đồng loạt nhìn qua.
"Bà Quý, bà đang dắt con nhà ai vậy?
Nói thật, rất ít người nhìn thấy Miên Miên.
Nếu tính hàng xóm thì bà nội Tống nhà Tống Ngọc Chương hôm qua là một.
Bà Quý thẳng lưng, hăng hái giơ ngón tay cái lên chỉ vào Miên Miên: "Cháu gái tôi!"
"Thế nào? Đẹp không?"
Đây cũng là lần đầu tiên bà ra ngoài khoe cháu gái.
Giống như một đứa trẻ mới nhận được một món đồ chơi, nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người.
Bà Quý đang có tâm lý như vậy.
"Đẹp!"
"Đứa trẻ này xinh quá."
"Búp bê trong tranh Tết cũng không đẹp bằng."
"Tôi lại thấy đứa nhỏ này hơi giống công chúa quý tộc của Liên Xô."
Câu này tuy hơi kỵ nhưng lại là sự thật.