Bà Quý cũng cảm thấy giống, bà ấy cười nói: "Con bé sinh ra đã đẹp, giống mẹ nó."
Miên Miên cũng không khiến mà bấy thất vọng, cô bé lễ phép thưa gọi từng người: "Ông bà nội, chú bác gái, chú dì, anh chị, chào buổi sáng."
Không bỏ sót ai.
Ôi chao!
Người lớn bên cạnh thấy thế thì không khỏi giơ ngón cái lên với bà Quý: "Cháu bà tương lai chắc chắn tiền đồ xán lạn."
Mới mấy tuổi mà giỏi quá.
Sau khi nhận được lời khen này, bà Quý càng thỏa mãn: "Đương nhiên, Miên Miên nhà tôi vốn đã rất ưu tú."
Vui vẻ dẫn cháu đi dạo một vòng quanh ngõ nhỏ.
Sau đó mới tìm một quầy bán điểm tâm, hỏi Miên Miên: "Con uống nước đậu hay sữa đậu nành?"
Miên Miên: "Con uống sữa đậu nành."
Cô bé không quen uống nước đậu.
"Được, vậy cho chúng ta hai chén sữa đậu nành, một chén nước đậu."
Bà ấy là người Bắc Kinh cũ, uống một ngụm nước đậu là thoải mái cả người.
Ăn sáng xong, bà ấy lại mua ba phần định mang về cho người nhà.
Lúc này, Quý Minh Phương lại không muốn về: "Bà nội, cháu đưa Miên Miên đi chơi."
Bà Quý không đồng ý ngay mà nhìn sang Miên Miên.
Miên Miên đang uống sữa đậu nành, cô bé gật đầu: "Bà nội, cháu muốn đi với anh Minh Phương."
"Vậy được, Minh Phương là anh trai nên cẩn thận, đừng để lũ buôn người bắt cóc em gái con."
Quý Minh Phương dạ một tiếng.
Thắng bé vui vẻ kéo Miên Miên chạy: "Hôm qua anh dẫn em đi dạo hẻm nhỏ, hôm nay anh dẫn em đi xem Tiểu Bạch Lâu."
Tiểu Bạch Lâu???
Miên Miên từng nghe qua, cô bé rất tò mò.
Quý Minh Phương gật đầu: "Nghe nói có ai đó rất nổi tiếng sống trong đó, anh nói em biết nhé, Tiểu Bạch Lâu rất đẹp."
Vòng qua hai ngõ nhỏ, Tiểu Bạch Lâu sừng sững cách đó không xa.
Quý Minh chỉ cho Miên Miên xem: "Thấy không?"
"Đẹp không?"
Miên Miên cảm thấy Tiểu Bạch Lâu này hơi giống biệt thự của đời sau, cô bé gật đầu: "Đẹp."
"Anh dẫn em xuống lầu xem."
Quý Minh Phương lén lút đi qua, nhưng đi được một nửa thì cửa sổ trên đỉnh đầu bị đẩy ra.
Là một cậu bé khoảng mười một tuổi, màu da trắng sứ, mặt mày tinh xảo, nhoài người ra ngoài cửa sổ để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Dưới bậu cửa sổ, Quý Minh Phương kinh ngạc nói: "Ủa, ma ốm về rồi đấy à?"
Dưới bậu cửa sổ, Quý Minh Phương kinh ngạc nói: "Ủa, ma ốm về rồi đấy à?"
Thằng bé vừa kêu lên, thiếu niên vừa lúc cúi đầu nhìn sang. Sáng sớm mùa đông, mặt trời mới mọc, ánh nắng vàng chiếu vào hai đứa trẻ dưới bệ cửa sổ.
Quý Minh Phương vẫn thối tha như trước.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là cô bé bên cạnh Quý Minh Phương, cô tắm dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, phấn điêu ngọc mài, ngọc tuyết đáng yêu.
Ai đây?
Đúng lúc này.
Miên Miên ngửa đầu nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Miên Miên đứng ở góc đủ để thấy khuôn mặt của người kia, cô bé vô thức nói: "Anh ấy đẹp trai quá."
Đây là lần đầu tiên cô bé gặp một đứa trẻ còn xinh đẹp hơn mình.
Đúng vậy, Miên Miên là người yêu cái đẹp, trong cảm nhận của cô bé, mình luôn là người xinh đẹp nhất.
Nghe vậy.
Quý Minh Phương đột nhiên sốt ruột, lập tức kéo Miên Miên ra phía sau ra vẻ bảo vệ, còn không quên giải thích: "Em gái tôi không biết quy củ của cậu, em ấy chỉ thấy cậu đẹp trai thôi."
"Nên mới khen cậu."
Ma ốm đẹp trai, đám trẻ bọn họ ai cũng biết nhưng ma ốm lại không thích người khác khen cậu ta đẹp.
Mỗi lần có người khen, ma ốm sẽ đánh nhau với người đó.
Cậu ta mà ra trận thì xong đời.
Xông vào đánh thật ma ốm đương nhiên không thắng nổi họ, nhưng cậu ta sẽ thở hổn hển, cậu ta mà thở mạnh là đám trẻ tới số luôn!
Về nhà sẽ bị ba mẹ mắng.
Nghiêm trọng còn bị treo dưới xà nhà, bị quất bằng thắt lưng, vô cùng đau đớn.
Nào ngờ trước kia mỗi khi thấy đứa nào khen mình đẹp, cậu ta đều sẽ nổi giận, nhưng lần này lại không tỏ thái độ gì.