Đứa nhỏ hồi còn bé vốn rất cởi mở kia cũng dần trở nên im lặng.
Quản gia Lý đau lòng lắm, sau khi do dự một lát, ông ấy bấm số điện thoại bên Tây Bắc.
Điện thoại vang lên tiếng tít tít rồi kết nối.
"Xin chào, tôi tìm giáo sư Ôn."
Giáo sư Ôn là ông nội của Ôn Hướng Phác, hai thế hệ nhà họ Ôn đều ở sở nghiên cứu khoa học phía Tây Bắc.
Sau khi ba Ôn Hướng Phác hy sinh, ông nội Ôn Hướng Phác là Ôn Trung Nguyên im lặng một thời gian dài.
Ông chọn đưa đứa cháu trai duy nhất của mình rời khỏi Tây Bắc. Con trai ông đã chết ở đây, và ông nói không chừng cũng sẽ như thế.
Ông không thể để hậu duệ duy nhất của nhà họ Ông chết ở đây.
Ngày Ôn Hướng Phác rời khỏi Tây Bắc, Ôn Trung Nguyên còn đang thất bại trong việc xử lý số liệu trong biển cát vàng.
Ông ấy không đến tiễn cháu, cũng không đến gặp cháu.
Ông ấy sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không kiềm được bỏ hết mọi thứ ở Tây Bắc, quay về Bắc Kinh với cháu.
Nhưng Ôn Trung Nguyên biết ông ấy không thể.
Có vài chuyện không thể không có người đứng ra làm.
Con trai ông ấy đã hy sinh thì ông phải thay thế, chế tạo ra súng phòng không dài bốn mươi mét, thậm chí dài hơn thuộc về chính họ.
Khiến kẻ thù sợ vỡ mật.
Đương nhiên quan trọng hơn hết vẫn là lý tưởng động vào Trung Hoa, tuy xa cũng giết.
Hy sinh gia đình nhỏ vì tất cả.
Ôn Trung Nguyên hiểu được đạo lý này ngay từ khi còn trẻ, nhưng những đắng cay trong đó cũng chỉ mình ông biết.
Sau khi nghe điện thoại của quản gia Lý, đầu dây bên kia nói: "Chờ một chút."
Sau mấy chục giây, bên kia nói: "Đồng chí, giáo sư Ôn đã ra ngoài, không biết khi nào sẽ quay lại, nếu ông có chuyện quan trọng thì xin hãy nhắn lại, tôi sẽ truyền đạt đến ông ấy."
Ra ngoài tức ra khỏi căn cứ thí nghiệm rồi tiến vào sa mạc đầy cát, không ai biết họ sẽ ở lại đó bao lâu.
Có lẽ sẽ về sau khi thu thập dữ liệu thành công.
Quản gia Lý nghe vậy thì hơi do dự, cuối cùng ông ấy lặng lẽ cúp điện thoại.
Ông ấy biết giáo sư Ôn một lòng một dạ với đất nước, ông cũng biết cả nhà giáo sư Ôn đều là người tốt.
Thế nhưng ông ấy cũng biết điều đó không công bằng với Ôn Hướng Phác.
Quản gia Lý chăm chú nhìn căn nhà này một lúc rồi tự ý quyết định.
Ông ấy xách một túi đồ ăn vặt chạy xuống dưới tìm quanh.
Nhưng mười mấy đứa trẻ hồi nãy còn ở đây đều đã đi mất.
"Ông ơi, ông tìm ai?"
Miên Miên thò đầu ra nhìn ông ấy một cái, tò mò hỏi.
Cô bé từng thấy ông ấy rồi, lúc nãy cô ở dưới lầu, ông ở trên lầu.
Quản gia Lý nhìn Miên Miên, mắt lập tức sáng lên: "Con ơi, ông muốn thương lượng với con một việc."
Ông ấy nhỏ giọng nói: "Ông tặng túi đồ ăn vặt này cho cháu, cháu lên chơi với Hướng Phác nhà ông một lát được không?"
"Thằng bé lâu rồi không có ai chơi cùng."
Miên Miên chần chờ: "Nhưng anh trai con nói, anh ấy dễ bị bệnh, còn giỏi lừa người."
Cái này...
Quản gia Lý cười khổ: "Không đâu, Hướng Phác nhà ông là một đứa bé ngoan, lúc trước nó lừa người ta là vì đối phương cười nhạo nó không có ba mẹ."
Đứa nhỏ mới ngã xuống đất thở dốc.
Mọi người xung quanh đều biết, Ôn Hướng Phác mất đi cha mẹ trong một đêm rồi mới được đưa về nhà cũ.
Nó xem như là con của gia đình liệt sĩ.
Nên hàng xóm xung quanh đều dặn dò con mình không được bắt nạt Ôn Hướng Phác.
Miên Miên nghe vậy thì nói: "Vậy con sẽ chơi với anh ấy một lát, trưa nay con phải về nhà ăn cơm."
"Hơn nữa, ông phải đứng ở chỗ này chờ anh trai con, nói với anh ấy một tiếng là con đang trong Tiểu Bạch Lâu."
"Nếu anh trai con không tìm thấy con, anh ấy sẽ sốt ruột."
Quản gia Lý đương nhiên đồng ý, ông ấy vui vẻ ra mặt: "Được, ông đứng đây chờ anh trai con, con lên chơi với Hướng Phác nhà ông một lát nhé."
"Cái này cho con."