Là một túi đồ ăn vặt, có bánh gạo, bánh hạch đào, kẹo mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng.
Miên Miên lắc đầu: "Không cần."
"Nhà con cũng có mà."
Cô bé dặn dò: "Ông nhất định phải nói với anh trai con nha."
Quản gia Lý ừ một tiếng.
Cô bé đi được một nửa rồi quay lại chăm chú nhìn quản gia Lý một lát: "Ông không phải người xấu đâu, đúng không?"
Nói tới đây, không đợi quản gia Lý trả lời, cô bé lại lắc đầu phủ nhận: "Anh Minh Phương nói, ma..."
Sau khi nhận ra mình dùng từ ma ốm không quá lịch sự.
Miên Miên quyết đoán đổi cách xưng hô: "Ông là người tốt."
Trong gia đình liệt sĩ không có người xấu.
Ba từng nói, mọi thành viên trong gia đình liệt sĩ đều đáng được tôn trọng.
Quản gia Lý đột nhiên nghe được những lời này thì ngạc nhiên lắm. mắt ươn ướt: "Bé ngoan."
"Cảm ơn."
Người còn nhớ nhà họ là gia đình liệt sĩ thật sự không nhiều.
Người đi trà lạnh, nhân tình lạnh bạc là thái độ bình thường của xã hội.
Hướng Phác không có cha mẹ như không có trụ cột, cậu bé trắng trẻo hoạt bát đột nhiên im lặng.
Sau khi bà Ôn qua đời.
Cả nhà họ Ôn lặng im như chết.
Không ai nhớ đến sự hy sinh của nhà họ Ôn, họ chỉ biết Hướng Phác là một đứa nhỏ đáng thương.
Còn là một con ma ốm.
Chỉ vậy thôi.
Quản gia Lý nhìn Miên Miên với ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhắc nhở: "Sau khi đi lên, nếu con thật sự không thích anh trai đó thì cứ đi xuống."
Ông ấy sợ Hướng Phác không thích trẻ con bên ngoài.
Sự thật là thế.
Lâu rồi Hướng Phác không xuống lầu Tiểu Bạch, càng không mời người khác lên.
Miên Miên ừ một tiếng: "Con biết."
Cô bé đâu bị ngốc, nếu đối phương đối xử tệ với mình, cô sẽ xuống ngay.
Một lúc sau, Miên Miên tạm biệt quản gia Lý, còn mình thì lên Tiểu Bạch Lâu.
Khác với những đứa trẻ tò mò về Tiểu Bạch Lâu, Miên Miên đã từng nhìn thấy nhiều căn nhà đẹp hơn Tiểu Bạch Lâu.
Nên cô bé chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay.
Cô bé vừa vào cửa không lâu, đang định lên cầu thang thì thấy Ôn Hướng Phác đứng trên bậc, tay ôm một quyển sách rất dày, cúi đầu nhìn mình.
Miên Miên không khỏi bồn chồn, cô bé suy nghĩ một chút nói: "Ông nội tóc trắng bảo em vào chơi với anh."
Ôn Hướng Phác mím môi, ngũ quan đẹp cũng nhăn lại theo, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không cần."
Miên Miên: "Ồ."
Cô quay đầu bước đi.
Ôn Hướng Phác: "?"
Gì đây, em không níu kéo chút nào à?"
Cậu nhìn bóng lưng Miên Miên, nhất thời không biết phải nói gì.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm hét lên với cô bé: "Không phải em nói ông nội Lý nhờ em đến chơi với anh sao?"
Miên Miên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó hiểu: "Không phải anh không cần à?"
Ôn Hướng Phác nghẹn họng, không còn gì để nói.
Nhác thấy Miên Miên chuẩn bị rời đi thật, cậu nhíu mày nghiêm túc nói: "Anh đang khách sáo thôi, khiêm tốn lịch sự."
"Sau khi anh nói không cần, em phải đáp lại là không sao, em sẽ ở bên cạnh anh." Đây là đức tính truyền thống độc đáo của họ, gọi là khiêm nhượng!
Miên Miên bất ngờ, nhìn cậu một lúc rồi lặng lẽ nói: "Em có bị điên đâu."
Ôn Hướng Phác: "..."
Sau khi đưa mắt nhìn Miên Miên rời đi, lúc này Ôn Hướng Phác không gọi nữa, cậu chỉ hơi chán nản, có phải mình thất bại lắm không.
Không có một người bạn.
Bên ngoài Tiểu Bạch lâu.
Quản gia Lý còn đang đợi Quý Minh Phương, kết quả chưa đợi được thì Miên Miên đã từ trong Tiểu Bạch Lâu đi ra
Ông ấy bất ngờ: "Con gái, con không thấy Hướng Phác nhà ông hả?"
Sao mới ba phút đã đi ra?
Có lẽ còn chưa tới ba phút.
Miên Miên gật đầu rồi lắc đầu: "Thấy, nhưng anh ấy không muốn chơi với con, thế nên con đi ra."
"Ông Lý, cháu đi tìm anh trai."
Cô bé nhảy nhót muốn rời đi.
Trái tim quản gia Lý phức tạp vô cùng: "Làm khó con rồi, con gái."
Ông ấy đưa túi đồ ăn vặt cho cô bé: "Đây xem như thù lao ông trả cho con."