Nhà bọn họ ngay cạnh nhà Quý Trường Tranh chỉ cách đó vài bước chân nhưng khi ở chỗ chính trị viên Ôn lại mạnh mẽ đi ra với tư thế ngàn người ngàn ngựa.
"Đến lúc đó anh sẽ biết."
"Không phải, chính trị viên, anh đang làm gì vậy? Anh bị bệnh trĩ à?"
Chính trị viên Ôn: "..."
"Cút cút cút, anh mới bị trĩ."
"Là vợ tôi..."
Nói được nửa chừng Triệu Ngọc Lan kéo anh ấy lại, anh ấy lập tức nuốt lại những lời định nói: "Quên đi, tôi cũng không quan tâm đến anh."
Ở đây có câu nói xưa rằng vợ có thai chưa đầy ba tháng.
Phụ nữ có thai dưới ba tháng không thể nói với người ngoài để tránh ảnh hưởng xấu đến đứa nhỏ.
Nhìn thấy chính trị viên Ôn đột nhiên ngừng nói giữa chừng.
Đây không phải là khơi gợi khẩu vị người ta sao?
Sở trưởng Tư và tham mưu Chu không nhịn được hai mặt nhìn nhau: "Sao anh ấy lại nói một nửa?"
Tham mưu này làm sao biết, anh ấy nhìn qua nhận thấy em dâu Triệu Ngọc Lan đang ôm bụng trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng.
"Chẳng lẽ Ngọc Lan có rồi sao?"
Cái này...
Sở trưởng vỗ trán một cái nói: "Thật đúng là."
"Tính toán thời gian" Anh ấy bấm ngón tay "Hình như bọn họ đã kết hôn vào khoảng ngày mười lăm tháng tám. Nếu tính thì bọn họ đã kết hôn được bốn tháng rồi phải không?"
"Cũng nên có rồi?"
Tham mưu Chu cảm thấy sở trưởng rất nhàm chán nên quay người rời đi.
"Không phải, tại sao cậu lại rời đi? Cậu còn chưa nói với tôi là tính có đúng hay không."
Tham mưu Chu không dừng chân lại cũng không quay đầu lại nói: "Tôi không nhàm chán như anh."
Sở trưởng: "..."
*
Trong nhà bếp.
Sau khi làm xong da heo xào ớt khô thì món canh gà hầm nấm tùng nhung trong nồi cũng đã gần sẵn sàng.
Thẩm Mỹ Vân nếm thử hương vị lập tức cảm thấy không tệ lắm.
Sau đó lại nói với Quý Trường Tranh: "Trước tiên đi nấu cá muối trong nồi, đồ ăn kèm có thể bưng ra ngoài rồi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng bưng một chậu đựng cá muối đổ vào chiếc bếp đồng đã được đốt sẵn bên ngoài.
Sau khi than đỏ bắt đầu cháy thì canh cá muối bên trong bắt đầu chậm rãi sôi lên khói trắng lập tức lan tỏa mùi thơm của cá muối bay ra ngoài.
"Ăn cơm."
Một tiếng gọi ăn cơm lập tức có rất không ít người kéo đến.
Ngay cả con cái của nhiều nhà khác cũng đi theo không thiếu đứa nào.
Cũng không biết bọn Miên Miên khi nào tới.
Miên Miên dẫn Nhất Nhạc nói: "Chúng ta đi ăn đi. Lần sau chị sẽ giới thiệu em với anh trai Hướng Phác của chị."
Nhất Nhạc vui vẻ gật đầu "Thật muốn đến thủ đô, như vậy em cũng có thể gặp được người anh em mạnh mẽ như Hướng Phác rồi."
Dù sao trong mắt Nhất Nhạc, Miên Miên là người mạnh nhất.
Và đối với một người được Miên Miên ngưỡng mộ chẳng phải là lợi hại tới tận trời sao?
Miên Miên mỉm cười "Sau này nếu có cơ hội, chị sẽ đưa em đến đó."
Chu Thanh Tùng đi theo phía sau cầm một cuốn sách đang thích thú đọc nhưng sau khi nghe những lời này không hiểu sao cậu bé đọc không nổi nữa.
Chu Thanh Tùng chín tuổi lần đầu tiên trở nên đối địch với một người.
Đó là Ôn Hướng Phác chưa từng gặp mặt kia.
Rõ ràng Nhất Nhạc là em trai ruột của cậu bé mà cậu bé cũng là người quen Miên Miên trước.
Thế nhưng cả hai người bọn họ dường như đều thích Ôn Hướng Phác hơn mà không thích cậu bé.
Điều này khiến Chu Thanh Tùng cảm thấy rất khó chịu thậm chí ngay cả sách vở thường ngày đều rất yêu thích cũng không đọc vào.
"Nhất Nhạc, các con đến khi nào vậy?"
Trong nhà, Triệu Xuân Lan đang định đi ra gọi người đã thấy mấy đứa nhỏ đi vào.
"Mẹ, con và chị Miên Miên đến đây từ lâu nhưng chúng con đang chơi ở ngoài sân."
Ăn cái gì đó ngon.
Đương nhiên rất tích cực rồi.
"Mấy đứa nhỏ các con ngồi bên này..."
Triệu Xuân Lan chỉ vào chiếc bàn nhỏ Thẩm Mỹ Vân đã dọn sẵn trước đó: "Người lớn sẽ gắp thức ăn cho các con."
Có khá nhiều trẻ nhỏ.