Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng vừa đi ra đã phát hiện Quý Trường Tranh đã đổ đầy cá muối vào chén nhỏ của mình còn sợ nguội nên cố ý đặt chén nhỏ bên cạnh bếp đồng để nó có thể nguội từ từ.
Nhìn thấy cảnh này Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười, cô nghĩ thật tốt khi có người yêu mà đối phương lúc nào cũng nhớ đến mình.
Biết mình thích ăn gì, thích ăn gì rồi giữ lại một phần cho riêng mình.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Quý Trường Tranh thấp giọng hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Chị dâu Xuân Lan nói sẽ làm nên em tới ăn trước."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng đẩy chén nhỏ về phía cô: "Mau ăn lúc còn nóng."
Nhìn thấy hai vợ chồng son ân ái sở trưởng không nhịn được lắc đầu "Hai người đã kết hôn gần một năm sao vẫn không rời nhau như vậy?"
Không phải là vợ chồng son mới cưới mới có thể như vậy sao?
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút nghiêm túc nói: "Bởi vì yêu."
Mọi người "..."
"Đừng nhắc nữa, trò đùa này khá buồn cười đấy."
Quý Trường Tranh cũng lười để ý tới sở trưởng tiếp tục cúi đầu cẩn thận gắp xương cá cho Thẩm Mỹ Vân.
Tống Ngọc Thư nhìn thấy cảnh này trong mắt hơi ghen tị.
Trong mắt cô ta nếu lấy được người yêu vừa lạnh vừa nóng vừa yêu vợ cũng không tồi.
Cảnh này cũng được ghi lại.
Bác sĩ Tần như có điều suy nghĩ muốn gắp cá cho Tống Ngọc Thư nhưng có vẻ không thích hợp.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau quan trọng hơn là trong mắt đối phương hoàn toàn không có anh ấy.
Điều này khiến bác sĩ Tần không khỏi thở dài im lặng ăn cá.
Không thể không nói rằng món lẩu cá muối rất ngon đặc biệt là vì Thẩm Mỹ Vân đã cho thêm đồ cay vào nên sau khi cắn vài miếng đầu lập tức không nhịn được đổ mồ hôi đầm đìa.
Ở một nơi như Mạc Hà, thời tiết lạnh đến thần kỳ nếu ăn thứ gì đó cay đến mức đổ mồ hôi vậy thực sự là cực kỳ thoải mái.
Mọi người đều đang đắm chìm trong việc ăn uống, nồi cá muối nhanh chóng được chia ra, sau đó là món ăn kèm được bưng lên.
Bắp cải, củ cải, đậu phụ, vỏ đậu phụ, khoai tây lát, tất cả đổ vào cùng một lúc.
Trong khi nấu thỉnh thoảng dùng một bát canh cá muối và dùng đũa gắp da heo xào.
Sở trưởng đột nhiên cảm thán một câu: "Ngay cả bữa tối đêm giao thừa cũng chưa bao giờ được ăn ngon đến thế."
Vừa nói lời này thì Thẩm Thu Mai người yêu của anh ấy đã nhìn sang.
"Bữa tối đêm giao thừa có thịt."
Bàn này không có thịt.
Sở trưởng kịp thời nói lại: "Cái đó thì khác. Chúng ta ăn thịt rất nhanh sẽ nguội nhưng món cá muối này có thể ăn liên tục nóng hổi nên thực sự rất thoải mái."
Thẩm Thu Mai như có điều suy nghĩ lắng nghe rồi nói: "Nếu sau này có điều kiện cũng có thể nấu thịt heo thành nồi lẩu rồi ăn."
Cái này...
Mọi người đều cho rằng Thẩm Thu Mai có ý nghĩ kỳ lạ "Đem thịt heo cắt miếng bỏ vào nồi lẩu, đây là điều kiện gì?"
"Tôi cảm thấy cả đời này cũng đừng nghĩ đến."
Ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy.
Dựa theo chỉ tiêu của những người ở đây trung bình một người sẽ không thể kiếm được dù chỉ nửa cân thịt trong một năm.
Nếu không thì nói như thế nào nhỉ, ăn thịt cũng giống như đón Tết?
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên nói: "Lời chị dâu Thu Mai nói cũng không khó."
Mọi người đều nhìn qua.
Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người quên rồi sao? Chúng ta có trại nuôi heo mà."
Sự tồn tại của một trại nuôi heo tương đương với một chu trình nội bộ tự cung tự cấp. Chẳng bao lâu nữa một khi đàn heo giống trong trang trại được nuôi lớn lập tức sẽ có dư thịt heo dùng để cung cấp.
Đến lúc đó căng tin một tuần giết một con heo cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ lớn hơn, từ nay trở đi mỗi ngày sẽ có một con heo trong căng tin, tức là một năm sẽ có ba trăm sáu mươi lăm con.
Cũng không phải là không thể.