Bác sĩ Tần gật đầu cúi người xuống để chỉnh lại giày da và quần tây.
Đúng vậy, thời tiết rất lạnh giá nên bác sĩ Tần khoác lên mình một bộ vest lớn nói đẹp trai phóng khoáng cũng không quá đáng nhưng lại quá xinh đẹp và có chút lạnh lùng.
Trần Viễn rất nhanh đã tắm rửa xong không thể không nói anh ấy quả thực là một người đàn ông dũng cảm.
Trực tiếp đi tắm bằng nước lạnh. Sau đó lấy khăn lau người nhanh chóng thay bộ quân phục thẳng tắp.
Cũng nhân tiện xách theo đồ đạc từ nhà định cùng đem tới nhà họ Quý.
Khi Trần Viễn bước ra thì bác sĩ Tần đã đợi rất lâu.
"Đi thôi."
Trần Viễn chào một tiếng.
Bác sĩ Tần gật đầu bọn họ cùng nhau đi xuống ký túc xá để đến nhà họ Quý. Trên đường đi bác sĩ Tần không ngừng nói chuyện.
Vấn đề lớn nhất của anh ấy là anh ấy có xu hướng nói quá nhiều khi gặp phải điều gì đó khiến anh ấy lo lắng.
Trần Viễn là một người rất kiên nhẫn. Phải nói rằng hầu hết thời gian anh ấy đều rất bình tĩnh và không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.
Anh ấy vẫn lặng lẽ nhìn bác sĩ Tần nói: "Cậu bình tĩnh đi."
"Tôi không bình tĩnh được."
Bác sĩ Tần không khỏi xoa xoa tay: "Lão Trần, cậu đã từng đi xem mắt chưa?"
Trần Viễn suy nghĩ một chút: "Tôi từ chối trả lời."
Bác sĩ Tần "..."
Anh ấy không quan tâm rồi tự nhủ: "Đây là buổi xem mắt đầu tiên của tôi nên tôi hơi lo lắng. Lão Trần, cậu thay tôi nghĩ ra chiến thuật."
Trần Viễn ừ một tiếng hiếm khi động viên anh ấy: "Điều kiện của cậu tốt, đối phương nhất định sẽ đồng ý."
Vừa nói lời này bác sĩ Tần lập tức được động viên dường như cũng bớt lo lắng hơn trước.
Từ khu ký túc xá đến khu tập thể chỉ mất hơn mười phút.
Khi đến nhà họ Quý, Quý Trường Tranh mua bánh bao và bánh ngô về trong tay còn xách một túi lớn.
Khi nhìn thấy bác sĩ Tần và Trần Viễn, Quý Trường Tranh nhíu mày hỏi: "Sao các anh lại đến đây sớm thế?"
Không phải chín giờ rưỡi mới xem mắt sao?
Bác sĩ Tần: "Chuẩn bị trước ấy mà."
"Mặt khác tìm anh xin kinh nghiệm."
Chà...
Quý Trường Tranh không phản đối rồi mở cửa cho bọn họ vào. Tuy nhiên khi Trần Viễn đang định đi vào thì anh lại kinh ngạc hỏi: "Anh, anh từ nhà về khi nào vậy?"
Ban đầu dự định năm sau sẽ đi chúc tết cha mẹ vợ và cậu.
Thế nhưng trú đội bên này có việc nên anh lập tức trở về trước.
Trần Viễn: "Tới vào tối hôm qua." Anh ấy nói xong nhanh chóng đưa một cái túi vải lớn trong tay qua "Cô đã chuẩn bị cái này bảo anh đưa đến cho em và Mỹ Vân."
Hành lý anh ấy đeo trên vai về hoàn toàn đều là đồ ăn.
Tất cả đều là đồ Tết được cha và các cô, dượng để dành lại.
Thậm chí còn có rất nhiều thịt.
Quý Trường Tranh không khách khí với anh ấy nên lập tức nhận lấy nói: "Cám ơn."
"Không cần không sáo."
Sau khi vào nhà, trong nhà vẫn rất yên tĩnh rõ ràng là Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên còn chưa dậy.
Trong khoảng thời gian này hai người gấp rút lên đường nên khá mệt mỏi khó có được hôm nay được ngủ nướng.
Quý Trường Tranh con người này luôn làm theo ý của mình và không quan tâm đến ý kiến của thế giới bên ngoài, vì vậy ngay từ đầu anh đã không có ý định gọi Mỹ Vân ra ngoài chào đón khách.
"Mọi người ngồi xuống trước đi."
"Ăn sáng chưa?"
Trần Viễn không lên tiếng còn bác sĩ Tần lắc đầu: "Không, căng thẳng quá nên lập tức tới đây luôn."
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Ăn bánh ngô trước đi, tôi đi nấu canh rau trứng, uống một chén đồ ăn nóng."
Này...
Trần Viễn và bác sĩ Tần nhìn nhau một cái nhưng Trần Viễn ngược lại không lên tiếng, anh ấy là anh vợ của Quý Trường Tranh nên xứng đáng được ăn một bữa.
Tuy nhiên bác sĩ Tần thì khác. Giữa hai người không có quan hệ thân thích gì. Anh ấy do dự: "Có phiền phức quá không?"
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Vậy cậu nhìn chúng tôi uống à?"
"Vậy thì không được."