Bác sĩ Tần gần như trả lời theo phản xạ có điều kiện.
Mối quan hệ giữa anh ấy và Quý Trường Tranh thì một bữa cơm vẫn phải có.
"Vậy không phải là được rồi sao."
Quý Trường Tranh bình tĩnh nói: "Anh cả, anh có muốn ăn gì không?"
Trần Viễn lắc đầu: "Bánh ngô và canh trứng là được rồi."
Đối với anh ấy mà nói thì đây đã là những món ăn tuyệt vời.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng quay người đi vào phòng bếp, bác sĩ Tần nhìn một cái lập tức đi theo, Trần Viễn cảm thấy ở trong phòng chính hình như không được tốt lắm.
Dù sao thì em gái và cháu gái của anh ấy vẫn đang ngủ trong nhà nên anh ấy chỉ có thể theo bọn họ vào bếp.
Anh ấy vừa đi thì đã nghe thấy bác sĩ Tần hỏi Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, lúc anh đi xem mắt đã làm như thế nào? Có bí quyết gì truyền thụ cho tôi không?"
Anh ấy đến sớm như vậy không chỉ để dùng bữa mà quan trọng nhất là hỏi thăm quá trình xem mắt.
Tránh cho anh ấy phạm phải sai lầm.
Đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Quý Trường Tranh lấy ra một cây bắp cải trắng cắt ra làm đôi từ giữa, chỉ lấy một phần trái bắp cải và dừa, cắt đôi thành từng sợi dài rồi đặt vào giỏ cơm ở một bên.
Trong khoảng thời gian ngắn vẫn không quên ngước lên nhìn bác sĩ Tần một cái.
"Tôi à? Lúc ấy tôi xem mắt với Mỹ Vân..."
Anh chìm vào hồi ức rồi ho khan "Mỹ Vân là anh em lớn của tôi."
Bác sĩ Tần "?"
"Anh em lớn?"
Quý Trường Tranh này thật đúng là không biết.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Lúc trước tôi quen biết Mỹ Vân từ đã lâu rồi, chúng tôi cũng đã trao đổi thư từ rất lâu."
"Tôi nhận cô ấy làm anh em còn cô ấy nhận tôi là anh cả."
Lời này vừa nói ra bác sĩ Tần và Trần Viễn không khỏi nhìn sang.
Rõ ràng bọn họ không biết chuyện này.
Nhắc tới quá khứ Quý Trường Tranh vốn luôn lạnh lùng trầm lặng trên mặt hiếm có nở nụ cười: "Sau đó không phải đi xem mắt sao?"
"Sau đó tôi đến hiện trường mới phát hiện ra chúng tôi đã là bạn từ rất lâu rồi." Lúc này anh nhìn bác sĩ Tần "Cho nên, buổi xem mắt giữa Mỹ Vân và tôi không có tính tham khảo nhiều bởi vì trước đó hai chúng tôi có quan hệ thân thiết, gặp nhau và có tình bạn nhưng lại không yêu nhau."
"Sau khi gặp nhau, chúng tôi yêu nhau một cách tự nhiên."
Khi Quý Trường Tranh nhắc đến chuyện này trên mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Bác sĩ Tần và Trần Viễn sửng sốt trong giây lát. Đây có phải là diêm vương mặt lạnh Quý Trường Tranh mà bọn họ biết không?
Bác sĩ Tần vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy điều này: "Sức mạnh của tình yêu quả thực rất lớn."
"Tuy nhiên rất nhanh sẽ đến lượt tôi trải nghiệm nó."
Nói xong Trần Viễn không khỏi liếc nhìn anh ấy một cái đề nghị: "Vì chuyện xem mắt của Trường Tranh không có liên quan cho nên cậu cũng có thể đi hỏi chính trị viên Ôn ở bên cạnh."
Nếu anh ấy nhớ không lầm thì lúc đó chính trị viên Ôn đang xem mắt với Triệu Ngọc Lan.
Nghe được lời này hai mắt bác sĩ Tần đột nhiên sáng lên: "Vậy tôi sang nhà bên cạnh."
"Đợi lát nữa rồi trở về ăn sáng."
Anh ấy vừa rời đi Trần Viễn nhân cơ hội ngồi trước bếp lấy một que diêm mềm, đánh que diêm một tiếng và đốt diêm lên.
Chỉ trong vài giây ngọn lửa đã lan rộng.
Sau đó bếp lò cũng bắt đầu bốc cháy dữ dội.
Quý Trường Tranh ở bên cạnh đánh trứng còn một hơi lấy ra bốn quả trứng, nhiều người cho nên cũng dùng nhiều trứng hơn.
Nếu đã làm canh thì tất nhiên cũng phải nấu phần của Mỹ Vân và Miên Miên.
Nhìn Quý Trường Tranh ôm trứng, ánh mắt Trần Viễn giật giật: "Muốn dùng hết trứng trong nồi đất sao?"
Nhà ai làm canh trứng mà một lúc đánh bốn quả chứ?
Ngay cả địa chủ và người giàu cũng không dám ăn như thế này đâu.
Quý Trường Tranh nói: "Không có."
"Năm người ăn nên càng có nhiều trứng thì càng ngon hơn."