Một câu nói lại đốt cháy pháo nổ trong người Tống Ngọc Thư: "Bà đây trong mắt anh chỉ biết làm chuyện xấu trộm gà bắt chó thôi hả?"
Nếu cô thật sự làm chuyện trộm gà bắt chó thì có nhất thiết tìm một người lần đầu tiên gặp mặt giúp không?
Cái này chẳng phải nói đùa à?
Dùng đầu óc ngu ngốc của anh ấy suy nghĩ là biết không phải rồi.
Trần Viễn ngơ ngác: "?"
Anh ấy lại chọc vào chỗ nào của vị nữ đồng chí này rồi.
Câu đó của anh ấy hình như cũng không sai mà.
Không giúp chuyện gian ác phạm luật?
Có vấn đề gì sao?
Hoàn toàn không sai mà.
Tống Ngọc Thư nhìn người đàn ông ngơ ngác trước mặt, xoay người đi mất, đi một lúc thì phát hiện người đàn ông không đi theo, cô ta lập tức quay đầu: "Còn không đi theo?"
Trần Viễn: "..."
Thôi đi, không tính toán với nữ đồng chí.
Nếu đã không phải chuyện gian ác phạm pháp thì giúp đỡ một chút.
Chỉ là Trần Viễn đi theo Tống Ngọc Thư thì phát hiện không đúng, đây là hướng đi đến viện gia quyến?
À không đúng, sao lại đi đến Quý gia?
Nhà này anh ấy quen thuộc.
Cả viện gia quyến này đều thuộc về nhà của Mỹ Vân, anh ấy thường xuyên qua đây ăn cơm.
"Đồng chí, cô muốn đến nhà nào?"
Tống Ngọc Thư: "Anh đi theo là được rồi, sao thế? Sợ tôi hại anh à?"
Trần Viễn: "..."
Bỏ đi bỏ đi, không tính toán với nữ đồng chí.
Đi theo.
Đi đến cánh cổng quen thuộc, thấy Tống Ngọc Thư sắp bước qua bậc thềm rồi.
Trần Viễn: "..."
Sao lại đến nhà em gái anh ấy rồi?
Anh ấy dừng lại, Tống Ngọc Thư đã phát hiện, cô ta lập tức quay đầu nhìn.
Trần Viễn: "..."
"Đi nhanh lên, là đàn ông thì đừng có lề mề nữa."
Người này nhìn tướng tá cao to, sao tính cách lại dè dặt như vậy.
Trần Viễn hít sâu một hơi, rồi lại một hơi.
Nam đồng chí tính toán với nữ đồng chí thì không phải là đồng chí tốt!
Anh ấy không tức giận.
Không hề tức giận một chút nào.
Trần Viễn nở nụ cười gượng gạo: "Đến đây."
Tống Ngọc Thư hơi kinh ngạc, tính tình đối phương thế mà tốt như vậy.
Chẳng phải nói đàn ông cao to thì tính tình đều xấu sao?
Tính tình anh ấy sao lại tốt như vậy?
Thực ra cô ta có ý thăm dò, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều rất vững, Thậm chí không tỏ ra chút không vui nào.
Đây là chuyện rất trâu bò.
Bởi vì đây là chuyện cô ta chưa từng làm được.
Nếu như nói ưu điểm của Trần Viễn là cảm xúc ổn định, hơn nữa còn là cảm xúc ổn định ở mức cao nhất thì bản thân cô ta hoàn toàn ngược lại.
Tính cách như một quả pháo của cô, vừa châm là nổ.
Từ nhỏ đến lớn đã như vậy.
Trần Viễn giống như một tấm gương, trên người đối phương, cô ta chiếu được khuyết điểm của mình.
Nghĩ đến đây.
Tống Ngọc Thư dùng giọng nói ôn hòa khen: "Anh rất tốt."
Trần Viễn: "?"
Mặt ngơ ngác, đang bình thường sao lại bắt đầu khen anh ấy rồi.
Chẳng phải anh chưa nói gì hết sao?
Hơn nữa, một giây trước vị nữ đồng chí này chẳng phải còn nói anh lề mề sao?
Lúc này lại nói anh tốt rồi?
Tâm tư nữ nhân như kim đáy biển.
Trần Viễn hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Thôi đi thôi đi, không tính toán không tính toán.
Tốt cũng không tính toán, xấu cũng không tính toán, bình tĩnh bình tĩnh!
Ngay lúc hai người bước vào bậc cửa Quý gia, Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đang trốn dưới mái hiên cắn hạt dưa tức khắc ngây người.
"Ngọc Thư, sao cậu ra ngoài được?"
Cô và Triệu Xuân Lan vẫn luôn canh trước cửa, không hề nhìn thấy Tống Ngọc Thư ra ngoài.
Tống Ngọc Thư chỉ bức tường viện: "Tôi trèo tường ra."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trần Viễn: "..."
Vị nữ đồng chí này hơi đỉnh nha.
Tường cao như vậy mà có thể trèo qua được.
Thấy Trần Viễn nhìn mình, Tống Ngọc Thư: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa gặp qua người đẹp à?"
Trần Viễn: "..."
Quả nhiên vẫn nên im lặng.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn anh trai mình bị đè ép như vậy thì rất kỳ lạ.
Tính cách của Trần Viễn cô biết, rất điềm tĩnh, cả nửa ngày cũng không nói được một chữ.